Đạo Quân

Chương 1283: Cục



Bản đồ thời đại này không đủ tiêu chuẩn, khá là trừu tượng, có một số việc không thể không hỏi rõ.

Mông Sơn Minh:

"Không sai, đến bên hồ mất khoảng một hai dặm."

Ngưu Hữu Đạo:

"Diện tích mặt hồ này xem ra không nhỏ, làm phiền Mông soái giới thiệu tường tận một chút."

"Được!"

Mông Sơn Minh đáp. Ông vươn tay lên cầm bội kiếm của La Đại An, dùng kiếm là thước chỉ, chỉ một vùng quanh hồ nước chăm chú giới thiệu. Ông biết Ngưu Hữu Đạo đột nhiên hỏi cái hồ này tất nhiên có nguyên nhân, không dám qua loa.

"Hồ này dài chừng năm mươi dặm, nơi rộng nhất có khoảng ba mươi dặm, là nguồn nước chủ yếu của phe địch. Quân Triệu sợ chúng ta chặt đứt nguồn nước, diện tích hồ lại rất lớn, đủ để pha loãng bất kỳ loại độc nào, cho nên không cần lo có người bỏ độc xuống nước. Lượng nước sung túc của hồ này cũng để để thỏa mãn lượng nước cần dùng cho mấy triệu quân đội nước Triệu, cho nên quân Triệu chọn đóng quân dựng trại ở gần hồ này."

"Quân ta trấn giữ các con đường trọng điểm quanh đó, quân Triệu bị co vào trong khu vực này đã bố vây quanh hồ, phóng hỏa thiêu sạch cây cối núi rừng bốn phía, hoặc là chặt cây lấy gỗ làm bè. Quân Triệu xây dựng cái hồ này thành một phòng tuyến thiên nhiên."

"Bàng Đằng bố trí như vậy đã gây cho quân ta phiền toái không nhỏ. Quân ta muốn vây nhốt, binh lực không thể không mở rộng ra chung quanh, khó có thể tập trung binh lực trùng kích một điểm nào đó."

"Một khi ưu thế tập trung binh lực không còn, đối phương lập tức điều động bè gỗ lùi vào trong hồ, bốn phương tám hướng đều như vậy. Mà cây cối chung quanh đã bị dọn sạch, quân ta không thể tạo bè gỗ truy kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn coi. Quân địch lui vào trong hồ lại có thể tùy tiện đổ bộ bất kỳ một điểm nào chung quanh hồ. Quân ta không thể canh giữ mãi trên bờ, bốn chung quanh đều vậy, không cách nào hình thành ưu thế về binh lực. Ngược lại, đối phương co vào lại có thể hình thành ưu thế binh lực thành một điểm, có thể toàn diện phá vây. Quân ta dù có vòng quanh hồ đi tập kết thì cũng không kịp chặn lại."

Chiến tranh còn có thể đánh như vậy sao? Ngưu Hữu Đạo vuốt cằm nói:

"Xem ra Bàng Đằng này quá thực có phần bản lĩnh. Nếu đã có chỗ dựa như thế, vì sao họ lại chó cùng rứt giậu tập kích vương phủ, bắt người?"

Mông Sơn Minh nói:

"Tiếp tế hậu cần của họ đã bị quân ta chặt đứt, dựa vào nơi hiểm yếu để thủ cũng không được bao lâu, cùng lắm chỉ có thể kiên trì ba tháng. Bàng Đằng làm như vậy có lợi mà cũng có hại. Đó chính là, quân đội của y phân tán. Chỉ cần chúng ta có đủ kiên trì ứng biến, không vọng động, y sẽ không cách nào nhanh chóng tập trung binh lực phá vậy. Y cũng không thể đợi đến lúc lương thảo tiêu hao hết mới nghĩ cách. Phá vây xong mà không sẵn sàng tích lũy một chút lương thảo thì cũng không thể chạy được xa."

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm bản đồ như có điều suy nghĩ, nói:

"Nói cách khác, quân Triệu dựa vào nơi hiểm yếu như vậy, còn có thể thủ vững hai, ba tháng nữa."

Mông Sơn Minh lắc đầu:

"Không! Ban đầu họ không ngờ nước Tống có biến hóa như vậy. Lúc đó tình hình trận chiến bên nước Tống không ổn, đại Yến ta lại bị bỏ trống phòng ngự. Ta lo lắng nước Hàn diệt nước Tống xong sẽ uy hiếp đại Yến, không có ý định hao tổn với quân Triệu nữa, đã chuẩn bị tốc chiến tốc thắng. Chỉ cần cho ta mười ngày nữa, ta sẽ chắc chắn chiến một trận diệt sạch mấy Triệu quân lực cuối cùng này của quân Triệu!"

Mười ngày, chiến một trận diệt sạch mấy triệu quân đội nước Triệu? Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi nhìn nhau, đều nghi ngờ. Cho dù đó là mấy triệu con heo thì cũng không dễ diệt như vậy chứ?

Tâm tư của Ngưu Hữu Đạo vốn không nằm trên phương diện này. Trước giờ hắn không can thiệp vào chuyện đánh trận, chỉ vì liên quan tới nên thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nên lúc này không hỏi kỹ nữa:

"Mông soái nói vậy là có ý gì?"

Mông Sơn Minh do dự một lúc, cuối cùng thổ lộ thật tình:

"Quân Triệu lui vào nơi đó là do ta cố gắng thúc đẩy thành. Phản quân nước Triệu bôn tập kinh đô Triệu vốn là kế dụ địch của ta, vẫn khống chế tốt tốc độ hành quân thích hợp. Ta chỉ đợi quân Triệu đến khu vực thích hợp, phản quân sẽ lập tức đổi đường chặn lại, cùng quân ta trước sau kềm chạt, tự nhiên sẽ đẩy quân Triệu vào chỗ đó."

"Mấy triệu binh lính tụ tập hành động tất nhiên phải kiếm đủ nguồn nước mới có thể thủ vững. Tự nhiên là quân Triệu sẽ phải lui giữ về nơi này. Hồ này đối với quân ta là nơi hiểm yếu, đối với quân Triệu cũng không khác gì. Bàng Đằng quen dùng binh, sẽ không tập trung nhân mã ở ven hồ, cho quân ta một mặt tấn công từ đất bằng, một mặt tấn công từ hồ, hai mặt giáp kích sẽ khiến y hai mặt thụ địch. Lợi dụng hồ làm nơi hiểm yếu bố trí phóng ngự là chuyện rất có khả năng. Quả thực, Bàng Đằng đã làm như vậy."

"Thời khắc mấu chốt, y sẽ tập trung binh lực trong hồ, tìm điểm phá vây từ bên bờ khác. Nghĩ rất đẹp, ta sẽ không cho y cơ hội này."

Mông Sơn Minh giơ kiếm chỉ phần cuối hồ nước:

"Một khi cục thành, ở hạ du nguồn nước có thể tập trung ưu thế binh lực đánh chiếm. Sau khi thành công, lập tức lệnh cho rất nhiều tu sĩ nhanh chóng đào đất moi ra cửa thoát, gia tăng dòng chảy trong hồ. Đến lúc mực nước trong hồ sẽ kịch liệt giảm xuống, bốn phía quanh hồ sẽ hóa thành bãi bùn lấy rộng lớn, quân tốt khó đi, ngựa bị chôn chân. Trên bờ lúc đó chỉ cần vạn người là có thể dễ dàng áp chế trăm nghìn quân của đối phương. Trốn giữa hồ không thể không lên bờ, mà trong lòng hồ không có củi lửa cho họ nhóm lửa nấu cơm, chẳng lẽ dùng bè gỗ đang cưỡi làm củi đốt để đại quân chìm trong nước sao?"

"Một khi cục đã thành, mấy triệu quân đội nước Triệu không chỗ để trốn, có lẽ chưa tới mười ngày đã có thể giải quyết.

Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi nhìn nhau, nội tâm đảo loạn cỡ nào không thể hình dung được. Họ đều biết trận chiến này mà đánh xong, tất sẽ trở thành kỳ công khoáng thế, chắc chắn khiếp sợ thiên hạ!

Mông Sơn Minh tiếp tục nói:

"Trận chiến này liên quan trọng đại, không dám để lộ bí mật chút nào. Ngoài ta và Vương gia, không mấy ai biết. Người của ba đại phái cũng không biết rõ. Bên phía phản quân cũng không được tiết lộ chút phong thanh nào. Bên chỗ Ngọc Thương tiên sinh chỉ biết là liên hợp tác chiến."

Hai người hiểu ý của ông, tự mình biết là được, không nên để lộ cho người khác hay. Một khi bí mật lộ ra, quân Triệu dù liều mạng phá vây cũng sẽ không chui vào cái bẫy khiến toàn quân bị diệt này.

Quản Phương Nghi không nhịn được thở dài nói:

"Người ta đều nói, Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận, hôm nay một nữ tắc như ta xem như mở mang tầm mắt rồi, mới biết thế nào là danh bất hư truyền. Có thể biết sự việc đã không uổng chuyến này. Sau trận chiến, tất thành tựu thanh danh có một không hai của Mông soái!"

Mông Sơn Minh cười khổ xua tay:

"Bất đắc dĩ mà thôi. Binh vô thường thái, thủy vô thường hình (*), trạng thái trên chiến trường thiên biến vạn hóa. Chiến trận không tới lúc cuối cùng thì không ai biết kết quả ra sao. Chuyện gì cũng có thể phát sinh. Lúc này nói gì cũng chỉ là lý luận suông. Nói chung, bất kể thắng hay hại đều là dùng tính mạng tướng sĩ đẩy lên. Dùng tính mạng tướng sĩ để dương danh cho ta không phải điều mà ta muốn. Ta chỉ nguyện thiên hạ không còn chiến tranh! Ai, Vương gia đã điều binh khiển tướng cho quyết chiến cuối cùng. Mắt thấy đại chiến sắp tới, ai ngờ quận chúa và tiểu vương gia rơi vào tay quân địch, khiến phe ta ném chuột sợ vỡ bình, phải làm thế nào cho phải?"

(*Đây là một trong sáu câu nói nổi tiếng trong Binh pháp Tôn Tử, ý là: Dùng binh như nước chảy, không hình thái, không cố định)

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, đại khái hiểu rõ. Thương Triêu Tông biết trận chiến này có thể quyết thắng bại. Hi sinh nhiều người như vậy mới đi đến một bước này, bảo y làm sao có thể vì lợi ích một mình mà phá cục?

Thu lại tâm thần, Ngưu Hữu Đạo chỉ bản đồ, kéo đề tài về:

"Mông soái, hồ này nông sâu thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.