Đạo Quân

Chương 1289: Phó hiểm (2)



Long Hưu trầm giọng đặt câu hỏi:

Vương gia, đại quân đột nhiên điều động, ngài muốn làm gì?"

Thương Triêu Tông nâng mũ giáp lên đầu mình, nói:

"Tất nhiên là chuẩn bị phát động tiến công với địch!"

"Tấn công ngay lúc này?"

Long Hưu biểu thị hoài nghi:

"Không phải đã hẹn đàm phán sao? Vương gia đột nhiên phát động tấn công như vậy, không sợ quân địch gây bất lợi cho quận chúa và tiểu vương gia?"

Thương Triêu Tông:

"Không có gì để nói. Ta không thể lui binh, kết quả đã được quyết định từ lâu. Đối phương cuối cùng vẫn sẽ ra tay đối với bọn Thanh nhi mà thôi. Nếu như thế, không bằng nhân lúc chủ động tiến công trước, giải mối huyết hận này!"

Lời này vừa nói ra, mấy người Long Hưu có thể nói là rất thỏa mãn.

Mạnh Tuyên vuốt cằm nói:

"Vương gia có thể nhịn đau vì đại cục, thực sự là khả kính! Vương gia yên tâm, chúng ta nhất định toàn lực phối hợp, trợ giúp Vương gia báo thù rửa hận!"

Long Hưu gật đầu:

"Không sai!"

Mấy người ra khỏi lều vải, lục tục xoay người lên ngựa, phi nhanh trong quân doanh, hô binh hoán tướng, mau chóng tập kết quân đội tiến về phía phe địch.

..............

Tại một khu rừng, Hứa Lão Lục mang theo một con phi cầm cỡ lớn đã chờ đợi ở địa điểm chỉ định. Ngưu Hữu Đạo cùng Vân Cơ vừa đến, ba người lập tức điều động phi cầm bay lên không.

"Sợ sao?" Ngưu Hữu Đạo chợt hỏi.

Hắn hỏi vậy là lo đối phương căng thẳng dễ sơ suất.

"Ta?"

Vân Cơ hỏi ngược lại, rồi thở dài nói:

"Ta không có gì phải sợ. Cho dù không thắng, một mình ta thế nào cũng được, thoát thân cũng không phải vấn đề, họ không ngăn được ta. Nếu nói là sợ, ta lại sợ ngươi có chuyện. Ngươi sợ không?"

"Ta?" Ngưu Hữu Đạo cười cợt.

"Quen rồi."

Hứa Lão Lục điều khiển phi cầm đi vòng một vòng lớn, tới gần vị trí quân Triệu, sau đó điều khiển phi cầm đi theo con đường mà bên Bàng Đằng đã bố trí tốt, quả nhiên lưu thông.

Phi cầm tuần tra trên không trung nhìn thấy người đi trên tuyến đường này liền cho qua, không có bất kỳ cản trở nào.

Sau khi đến bầu trời phía trên nơi đóng quân của trung quân, Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ cùng nhảy xuống, bay về phía vị trí doanh trướng lớn nhất, gió lướt qua vù vù.

Phi cầm đập cánh bay lên, Hứa Lão Lục điều khiển nó nghiêng người một cái, cấp tốc rời xa.

Hai bóng người vèo vèo rơi xuống đất, lập tức bị một đội tu sĩ bao vây. Bàng Đằng từ trong quân trướng đi ra, được một nhóm cao thủ của ba đại phái nước Triệu hộ vệ.

Ngưu Hữu Đạo ngắm nhìn bốn phía, giơ tay lên kéo mặt nạ xuống.

Vân Cơ cũng như vậy, lộ hình dáng.

Tả Thừa Phong thấy, lập tức nghiêng đầu phía sau, hỏi:

"Nữ nhân này là ai?"

Có đệ tử phía sau lập tức lên tiếng:

"Sơn chủ trước kia của Độ Vân sơn, xà yêu Vân Cơ!"

"Chư vị, lại gặp."

Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt chắp tay chào hỏi.

Mễ Mãn nói:

"Ngưu Hữu Đạo, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám đi hai người đến đây."

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta tới đàm phán, không phải đến đánh nhau, mang nhiều người làm gì? Với cả, mang nhiều người cũng không tiện, dễ lộ bí mật. Lần này ta tránh tránh né né tới đây, có một số việc không muốn người của ba đại phái nước Yến biết được."

Bàng Đằng và ba chưởng môn đại phái nước Triệu trao đổi ánh mắt, ra vẻ quả nhiên là thế, quả nhiên muốn gạt ba đại phái nước Yến ra.

Tả Thừa Phong nói:

"Ta nghe nói ngươi đi đến chỗ nào cũng dẫn theo Hồng nương ở Tề kinh kia, hôm nay sao lại đổi một cô nương rồi?"

Ngưu Hữu Đạo không chút hoang mang nói:

"Vẫn là câu nói kia, có một số việc không muốn người của ba đại phái nước Yến biết được. Hồng nương ở bên kia che giấu cho ta. Nếu ta và Hồng nương cùng không thấy lộ diện sẽ dễ gây hoài nghi."

Đúng là câu nào cũng có lý, Vân Cơ chợt liếc nhìn hắn, phát hiện vị này quả nhiên là lâm nguy không loạn, ứng đối thoả đáng.

Nhóm Bàng Đằng nghĩ cũng thấy đúng, nhận ra Ngưu Hữu Đạo chuyến này đi quả nhiên đủ cẩn thận.

Tương Vạn Lâu cười lạnh, hết sức châm chọc:

"Ngươi đúng là không thể rời được nữ nhân, già trẻ không tha."

Ngưu Hữu Đạo:

"Phụ nữ thận trọng hơn đàn ông, phụ nữ có kinh nghiệm lại càng tốt hơn, có cái gì không thích hợp cũng có thể nhắc nhở đúng lúc. Tương chưởng môn không nên hiểu lầm, ta là chính nhân quân tử ngồi trong lòng vẫn không loạn."

Tương Vạn Lâu cười ha ha, ngoài cười nhưng trong không cười.

Chính lúc này, không trung có một con phi cầm lớn đột nhiên lao xuống, lúc bay qua trên doanh trướng thì có một tu sĩ lắc mình nhảy xuống, đáp xuống đất nói với Bàng Đằng:

"Đại đô đốc, không trung quan sát được, bên phía quân địch xuất hiện dị động. Nhân mã của quân địch đang tập kết đẩy mạnh về phía chúng ta!"

Người đó vừa nói xong, mọi người cả kinh. Bàng Đằng chỉ vào mặt Ngưu Hữu Đạo quát:

"Ngưu Hữu Đạo, ngươi có ý gì?"

Ngưu Hữu Đạo rành rọt đáp"

"Chẳng có ý gì, phòng ngừa nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi! Nếu lần này ta đến đây xảy ra chuyện bất trắc, quân Yến sẽ lập tức phát động tiến công. Chỉ cần các ngươi không làm xằng bậy, quân Yến tự nhiên cũng sẽ khắc chế."

Lời tuy nói như vậy, Bàng Đằng vẫn phải cẩn thận, lệnh cho thuộc cấp truyền lệnh đến tuyến đầu, cho đại quân chuẩn bị.

Tương Vạn Lâu lộ vẻ châm chọc:

"Chúng ta mà muốn làm xằng bậy, quân Yến có tấn công cũng không bảo vệ được ngươi."

"Không cần nói vậy, ta cũng không ngồi yên chờ chết!"

Trong lúc Ngưu Hữu Đạo nói chuyện, ngón tay ngoắc ngoắc, lấy ra một tấm Thiên Kiếm phù ra trước mặt mọi người, cảnh cáo:

"Ta có chết cũng phải kéo theo mấy cái mạng chịu tội thay!"

Vân Cơ không biết nói gì, Thiên Kiếm phù vốn là để yểm trợ rút lui, vị này lại còn lấy Thiên Kiếm phù ra dọa.

Tương Vạn Lâu vốn khí định thần nhàn như đi dạo chợt cứng đờ cả người, bước chân cũng dừng lại, không dám tới gần nữa, có vẻ lúng túng.

Ba đại phái nước Triệu có thể nói là có ấn tượng rất sâu đối với Thiên Kiếm phù của Ngưu Hữu Đạo. Ba trưởng lão quản lý tại Thiên cốc chính là chết trong tay Ngưu Hữu Đạo, ấn tượng không sâu sắc mới là lạ.

Lại thấy vị này lấy ra Thiên Kiếm phù, mọi người lập tức cả kinh. Trưởng lão ba phái cấp tốc bước lên trước đề phòng. Bàng Đằng đã bị người kéo lùi ra sau trước, tránh để đến lúc chiến tranh còn chưa đánh mà bộ chi huy tác chiến bên này đã bị người ta nổ chết, lúc đó thì vui rồi.

Đừng tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo không dám làm như vậy. Trước khi thật sự ép vị này cuống lên, thì đừng quên hắn là kẻ dám giết người ở Thiên cốc đã.

Tương Vạn Lâu thay đổi phương hướng, không tới gần hắn nữa mà là đi sang bên cạnh bồi hồi:

"Ngưu Hữu Đạo, đừng lấy Thiên Kiếm phù ra đây mà dọa! Người có dùng thì cũng chỉ nổ một cái, nhưng hậu quả nếu dùng... ta đảm bảo ngươi chết rất thảm!"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta tới đàm phán, nhưng nghe Tương chưởng môn nói giọng quái gở như thế, dường như nhất định muốn hạ mã uy cho ta bằng được, đây là thành ý của chư vị sao?"

"Được!"

Tương Vạn Lâu vừa cất lời đã nhân cơ hội xoay người đi về, cách xa tên kia một chút. Một khi đối phương dùng Thiên Kiếm phù, bản thân ông ta cũng có thể có nhiều thời gian và khoảng cách an toàn hơn một chút. Sau khi trở về chỗ cũ, Tương Vạn Lâu xoay người hỏi:

"Ngươi muốn đàm luận làm sao?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Tương chưởng không phải đã quên mất tiền đề bàn bạc từ hôm qua, chính là cái vuốt chó kia kìa?"

Sao có thể quên nhanh như vậy. Người bên nước Triệu nhìn nhau một cái. Tương Vạn Lâu lạnh lùng:

"Ngưu Hữu Đạo, đừng cho thể diện mà không cần!"

Ngưu Hữu Đạo:

"Bớt dài dòng, sảng khoái chút, cho hay là không cho?"

Tương Vạn Lâu phất tay chỉ, quát mắng:

"Ngươi chớ có ngang ngược. Ta thấy ngươi chán sống rồi đó!"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta dám đến, thì đã chuẩn bị không thể quay về!"

Tranh phong tương đối sắp bốc hỏa, sợ Tưởng Vạn Lâu khó xử, Tô Tuấn Phong hơi đưa tay ngăn lại, sau đó nói với Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi tới là để cứu người, ngươi cũng không muốn quận chúa bọn họ xảy ra chuyện đúng không nào? Chỉ là chút chuyện nhỏ, ta thấy không cần phải so đo, cho qua được thì cứ cho qua, chúng ta nên nói vào chuyện chính đi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Tả chưởng môn, ta cũng không phải người ngang ngược không nói lỹ lẽ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.