Đạo Quân

Chương 1292: Điên cuồng chạy trốn (2)



Trên bầu trời khu vực hai quân đối chọi, một con phi cầm cỡ lớn lướt qua, Hứa Lão Lục lách mình đáp xuống, dừng trước ngựa Thương Triều Tông, lo lắng nói: “Vương gia! Đánh nhau!”

Trái tim của Quản Phương Nghi đang trên lưng ngựa lập tức vọt thẳng đến cổ họng, gương mặt già của Mông Sơn Minh cực kỳ nghiêm túc.

Đánh nhau cái gì? Đám Long Hưu không hiểu rõ ràng cho lắm.

Thương Triều Tông một ngày một đêm chưa ngủ, do quá lo lắng nên hai mắt vằn vện tia máu mặt lộ vẻ dữ tợn.

Tốc độ tay nhanh chóng, xoẹt một tiếng rút bảo kiếm bên hông ra, chỉ về phía trước gầm thét: “Tiến công! Tiến công! Tiến công!” Gầm thét liên tục ba tiếng, giọng nói cũng khàn đi.

Đám Long Hưu đột nhiên quay đầu lại nhìn y, biết rằng tập kết nhân mà là để tiến đánh quân địch, có điều phản ứng dị thường gấp gáp của Thương Triều Tông làm bọn hắn cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng vẫn không thể nói rõ xuất hiện vấn đề ở đâu.

Thùng, thùng, thùng! Tiếng trống trận gấp gáp gõ vang, thùng thùng vang vọng khắp nơi.

“Giết!” Tướng lĩnh các bộ bên dưới lần lượt phát ra mệnh lệnh tiến công.

Nhân mã tiên phong của đại quân giơ tấm chắn, chạy chậm tiến lên, duy trì trận hình của tấm chắn không hề loạn.

Tiền tuyến phòng bị của quân Triệu vang lên tiếng báo động “keng keng” không ngừng, trận tấm chắn tiền tuyến nhanh chóng lập xong, sau tấm chắn doanh trận cung tiễn thủ đều đã lên sẵn dây cung.

Vù vù vù! Từng mũi tên bắn về phía không trung, không ngừng truyền ra sau tín hiệu địch tập kích khẩn cấp.

Trong âm thanh kịch liệt, đối mặt với Thiên Kiếm phù vủa Tưởng Vạn Lâu, Ngưu Hữu Đạo bị ép phải thi triển gấp hai tấm Thiên Kiếm phù.

Không còn cách nào khác, chẳng những phải ứng đối với Tưởng Vạn Lâu mà còn phải ứng phó với các bên vây công khác, từng đạo kiếm cương cực lớn giống như không cần phải mua bằng tiền nổ ra đi chống cự.

Tu sĩ vây công bên Triệu quốc từ đầu tới cuối không cách nào tiến lên phía trước, tình cảnh này cũng đủ để hãi hùng, chỉ riêng số Thiên Kiếm phù mà bọn hắn tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo dùng đã là ba tấm rồi.

Tấm Thiên Kiếm phù thứ ba vừa xong, Ngưu Hữu Đạo lật tay lại lấy ra tờ thứ tư, kết quả phát hiện xung quanh đã tạm dừng tấn công.

Hắn vô cùng vui mừng, cảnh giác cao độ xung quanh, các tu sĩ xung quanh vây thành một vòng cách đó một khoảng cách.

Còn có không biết bao nhiêu người thần tình run rẩy, trên người tên khốn này rốt cuộc có mang theo bao nhiêu tấm Thiên Kiếm phù?

Thiên Kiếm phù đâu phải giấy, đừng nói Tưởng Vạn Lâu, sẽ chẳng có ai không ngừng đem phù triện ra chơi cùng với Thiên Kiếm phù của Ngưu Hữu Đạo, thứ đồ chơi này cực kỳ đắt đỏ, tiêu hao mất một lượng lớn ở đây, đợi khi giao chiến với Yến quốc thì phải làm như thế nào bây giờ?

Tình huống này không nằm trong dự liệu của Ngưu Hữu Đạo, lúc mới đầu hắn không thể tính ra được, có điều hắn liền phản ứng lại trong nháy mắt, đoán ra được nguyên nhân mọi chuyện.

Có lẽ là vì đối phương không biết tốc độ độn thổ rời đi của Vân Cơ khi mang theo người, bọn hắn tưởng Vân Cơ và con tin đã chạy mất rồi, không thể đuổi kịp nữa, nếu không tất nhiên sẽ phải liều mạng cường công.

Chuyện ngoài ý muốn này khiến hắn cực kỳ vui mừng.

“Ngưu Hữu Đạo, ngươi không chạy thoát đâu, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, tự mình ngoan ngoãn làm con tin thì còn con đường sống!” Tả Thừa Phong tức giận cảnh cáo.

Không giận không được, hơn nữa còn cực kỳ tức giận, đụng phải một kẻ liều mạng, cả đám bị chơi thảm rồi.

Ngưu Hữu Đạo có ý muốn kéo dài thời gian, càng kéo dài được lâu, nhóm Vân Cơ càng an toàn, hắn phải cố gắng tranh thủ thời gian cho nhóm Vân Cơ.

Hắn đề phòng cao độ bốn phía, từ từ nói: “Được, dễ nói thôi, giờ chúng ta có thể từ từ bàn điều kiện. Sở dĩ ta mạo hiểm đến đây là vì căn bản không thể nào trực tiếp rút quân, ba phái lớn Yến quốc không thể nào đồng ý, nhưng hai bên chúng ta có thể phối hợp diễn kịch, quân Yến có thể bại lui, nhưng điều kiện tiên quyết là, ta được lợi gì?”

Tả Thừa Phong nghiêm nghị nói: “Ngươi muốn lợi ích gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngoài Kim châu, cắt cho ta thêm địa bàn ba châu!”

Vụt! vụt!... Hắn vừa dứt lời,tên cảnh báo từ xa đã lao vút đến gần, từng đạo từng đạo xông thẳng lên trời.

Cả đám ai nấy cùng quay đầu lại nhìn.

“Địch tập kích!” Ở trên sườn núi phía xa, Bàng Đằng kinh hãi hét lớn.

Ông ta vừa mở miệng, Ngưu Hữu Đạo đã nhân lúc cả đám phân tâm chưa chuẩn bị, đột nhiên lắc mình một cái, nhắm chuẩn một hướng trên không trung lao đi.

Thời gian trì hoãn hẳn đã đủ, hắn nhất định phải chạy trốn.

Không trốn cũng không được, tin tức quân Yến tiến công đã truyền đến, có nói linh tinh đàm phán gì đó cũng chẳng thể lừa gạt được nữa.

“Ta không tin hắn có Thiên Kiếm phù dùng mãi không hết, hắn sẽ không thể chạy thoát đâu. Các ngươi đi nghênh địch, chúng ta sẽ thu thập tên này!”

Vù vù vù, từng bóng người bay lên không vội vàng đuổi theo, chính là năm vị Thái thượng trưởng lão của Quy Nguyên tông, lời nói từ không trung quanh quẩn xuống còn người đã đi rồi.

Sự gian trá của Ngưu tặc đã liên tục được lĩnh giáo, Tưởng Vạn Lâu chưởng môn Quy Nguyên tông sợ năm người giả cả có sai lầm nên liền phất tay chỉ mấy trăm tu sĩ phía xa đuổi theo.

Những người còn lại phần lớn đều hành động cùng đại quân, hộ tống thống soái Bàng Đằng đi ứng phó với biến cố lứng hơn, đối mặt với quốc chiến, chuyện truy sát một mình Ngưu Hữu Đạo đành phải gác sang một bên.

Ngưu Hữu Đạo vừa quay đầu lại nhìn liền khá giật mình, năm lão già đang vội vàng đuổi theo có tốc độ phi hành như mũi tên phóng tới, trong khoảnh khắc đã gần đuổi kịp.

Ngưu Hữu Đạo lăng không vung kiếm chém ra kiếm cương.

Vừa ra tay chợt cảm thấy không ổn, năm lão già này lăng không đổi vị trí vô cùng mau lẹ, giống như không cần mượn lực, góc độ có thể công kích cũng càng nhiều hơn, còn hắn ở không trung sơ hở quá nhiều, cứ chạy trốn như vậy sẽ chết chắc.

Cho dù bay với tốc độ cực nhanh thì cũng mới đi được gần trăm trượng, Giác Hồ cách đây hai dặm vẫn còn ở rất xa, hắn cũng không thể không nhanh chóng đáp xuống dưới tình thế cấp bách.

Thiên Kiếm phù trong tay đã thi triển ra, năng lượng khổng lồ không cách nào giữ được lâu, lúc này hắn bất chấp tất cả, điên cuồng đánh ra không giữ lại gì.

Từng bóng người trên không trung mau chóng né tránh.

Đám cung tiễn thủ bên dưới cầm cung tiễn, mắt thấy Ngưu Hữu Đạo đáp xuống lại không biết làm thế nào cho phải, đây là nơi đại quân tụ tập, bắn tên loạn xạ sẽ rất dễ làm bị thương người mình.

Tu sĩ phân bố ở các quân doanh phóng lên trời chặn đường, Ngưu Hữu Đạo lật tay lại một tấm Thiên Kiếm phù nổ tung, hai đạo kiếm cương ảnh cực lớn chém ra liên tục khiến huyết vũ bay đầu trời, người thì mang năng lượng Thiên Kiếm phù rơi xuống đại quân hỗn loạn.

Bị năng lượng của Thiên Kiếm phù trói buộc, di chuyển ngang rất khó khăn, không cách nào di chuyển nhanh chóng được, hắn dứt khoát tung chân điên cuồng lao vào giữa đám đông, nhìn thấy đám tu sĩ lách đi thì càng dùng cương ảnh Thiên Kiếm điên cuồng công kích, cứng rắn giết cho tu sĩ các doanh không còn dám tuỳ tiện tới gần, đám quân sĩ bị tai bay vạ gió vội chạy trốn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, chiến mã hí to, huyết nhục văng tung tóe.

Súc tích năng lượng khổng lồ rồi dùng cạn, Ngưu Hữu Đạo lập tức chạy vào trong đám người đang hoảng loạn chạy trốn, hy vọng kẻ đuổi theo sợ ném chuột vỡ bình.

Nhưng những kẻ lăng không trung sát căn bản mặc kệ sống chết của các tướng sĩ kia, lưu quang kiếm ảnh, cuồng bạo cương kình, hung hăng đánh vào trong đám người bên dưới.

Khi năm lão già giết cho người ta tứ chi bay tung tóe, Ngưu Hữu Đạo lại lấy ra một tấm Thiên Kiếm phù thi triển ra kiếm cương, năm lão lập tức vô cùng ăn ý lách mình đáp xuống năm vị trí, có ý đồ vây khốn Ngưu Hữu Đạo.

Dưới chân Ngưu Hữu Đạo vẫn không ngừng chạy nước đại, liều mạng chạy về phía Giác Hồ, dùng kiếm cương loại lớn mở đường, đối mặt với ngăn cản của cường địch liền cưỡng ép phá vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.