Đạo Quân

Chương 1293: Truy sát vây quét



Không phá vây không được, không dám bị cuốn lấy, một khi bị cuốn lấy, hắn nhất định phải chết.

Vốn cho rằng hai dặm đường, cùng lắm mình chỉ cần bay lượn ba cái đáp xuống là tới đích, giờ xem ra tình hình hung hiểm hơn hắn dự đoán.

Đối mặt với Ngưu Hữu Đạo dùng uy lực của Thiên Kiếm phù để mạnh mẽ phá vòng vây, năm lão già không ngừng thay đổi điều chỉnh trận hình vây khốn, mấy trăm tên tu sĩ chạy tới cũng tham gia vào vây khốn chặn đường.

Ngưu Hữu Đạo không tiếc dùng chân chạy trên mặt đất đang chờ thời điểm này, đợi khi tất cả tu sĩ đuổi theo đều đáp xuống mặt đất, hắn bỗng nhiên lại vút một tiếng bay lên không lao về phía xa.

Người vừa lao vút lên cao, tấm Thiên Kiếm phù thứ bảy đã lại đập xuống, một tiếng nổ tung vang lên phía dưới, áp chế những người đuổi theo, ít nhất cũng áp chế được tốc độ của những kẻ đuổi giết.

Đối mặt với mười hai đạo thiên kiếm cương ảnh cuồng bạo, các tu sĩ truy sát lần lượt né tránh.

Vừa ra tay đã tung ra mười hai đạo kiếm cương ầm ầm nổ tung, giống như thứ chẳng đáng tiền, cách sử dụng Thiên Kiếm phù thế này không khỏi quá mức xa xỉ khiến không ít người kinh hãi. Trong tay Ngưu Hữu Đạo này rốt cuộc mang theo bao nhiêu Thiên Kiếm phù?

Đất đá điên cuồng, bụi mù tán loạn trong tiếng nổ ầm ầm, bóng cả đám người xông ra, một lần nữa truy sát.

Ven hồ phía trước có thể thấy, Ngưu Hữu Đạo đáp một chân xuống, giậm một chân trên đầu một binh sĩ rồi một lần nữa bay lên, lao về phía Giác Hồ sóng biếc lăn tăn.

Lại quay đầu nhìn, đám người kia đã một lần nữa đuổi tới, có điều chênh lệch thời gian ngắn ngủi đã khó ngăn Ngưu Hữu Đạo trốn vào trong hồ.

Mắt thấy việc trốn vào trong hồ đã không còn thành vấn đề, Ngưu Hữu Đạo vừa thở phào một hơi, ai ngờ đám nhân mã lớn tụ tập ven hồ cũng bất chấp tất cả, cung tiễn bắn về phía mặt hồ không để ý đến chuyện làm bị thương người mình.

“Bắn tên!” Một tướng lĩnh tức giận hạ lệnh.

Vụt vụt những mũi tên dày đặc lao vút tới khiến không khí cũng vì thế mà chấn động.

Ngưu Hữu Đạo kinh hãi, pháp cương hộ thể cũng không thể cản nỗi vô số công kích dày đặc như vậy, giọt nước còn có thể xuyên qua được đá huống hồ là thế công như thế nào.

Vốn cho rằng có thể tiết kiệm được một tấm Thiên Kiếm phù, bây giờ rõ ràng chẳng thể nào giữ lại được, dưới tình thế cấp bách cuối cùng một tấm Thiên Kiếm phù nữa được ném ra, mười hai đạo kiếm cương loại lớn được bắn ra cùng một lượt.

Trong tiếng leng keng, cơn mưa tên lít nha lít nhít lao đến bị chấn bay tán loạn.

Thế công của đợt mưa tên đầu tiên đã bị phá vỡ, nhưng lại có đợt thứ hai tiếp tục kéo tới, đây chính là chỗ tàn khốc nhất của công kích hệ thống quân đội, dù nhân số có khổng lồ cũng có thể phối hợp chặt chẽ, đảm bảo duy trì thế công kín kẽ.

Ngưu Hữu Đạo trên tay đã không còn Thiên Kiếm phù xoẹt một tiếng rút bảo kiếm trên hông ra, vừa ra tay đã là kiếm chiêu Thái Ất Phân Quang, kiếm ảnh lập tức như quang ảnh hoa sen nở rộ, tiếng leng keng va chạm vang lên, đánh bay cách mũi tên.

Nhưng kiếm chiêu Thái Ất Phân Quang đối mặt với thế công dày đặc như vậy cũng không thể nào kín kẽ không lọt một giọt nước, lúc tụ tập pháp lực để bắn ra sát chiêu cũng không thể tụ tập pháp lực quanh thân thành cương, kiếm chiêu trong tay lại không dám ngừng, nếu không chỉ cần chút sơ ý thì chắc chắn sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ mất.

Dưới tình thế cấp bách chỉ có thể vặn vẹo cơ thể né tránh những chỗ yếu hại.

Phập phập ba tiếng, hắn trơ mắt nhìn thân thể mình tóe lên bông máu.

Trong lúc trúng liên tục ba mũi tên, hắn ngã gần mặt nước đã một chưởng đánh tung về phía mặt nước.

Ầm! Một cột nước tường sóng nổ lên làm rối loạn những mũi tên dày đặc đang lao tới, chí ít đã làm giảm đi uy lực phóng tới của một lượng lớn mũi tên.

Nhân cơ hội này, Ngưu Hữu Đạo xoay người chui vào trong hồ.

Những mũi tên dày đặc như mưa phập phập bắn vào mặt hồ, cắm vào trong nước hồ, từng mũi tên mang theo bọt khí truy đuổi theo xuống hồ nước, sau khi mất đi quán tính lại bị lực nổi của cán tên làm bằng gỗ kéo lên mặt nước.

Ngưu Hữu Đạo như con cá nhanh chóng chạy trốn trong hồ nước, vẫn có mấy chục mũi tên bắn lên người hắn, có điều đã mất đi lực đạo nên chỉ chạm nhẹ vào thân thể hắn, khó phá được pháp lực phòng ngự của hắn.

Ngưu Hữu Đạo thoát hiểm trong nước nhanh chóng quay người, mắt nhìn sắc trời phía trên, thi pháp chấn động, bắn ngược ba mũi tên găm trên người ra ngoài, mang theo ba vết thương chảy máu trong nước. Ngưu Hữu Đạo đau đến mức mặt mày vặn vẹo thầm chửi cha chửi mẹ, nhiều tu sĩ như vậy chẳng thể làm gì được hắn vậy mà lại để đám phàm nhân hành hạ, đúng là kiến cắn voi mà.

Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lại quay người, nhanh chóng lặn sâu xuống hồ nước.

Lặn càng sâu càng có thể cản được uy lực tấn công của các cao thủ truy sát, đối với hắn mà nói sẽ càng có lợi.

Trên bờ những mũi tên vẫn ào ào bắn xuống nước, trên không trung truyền đến một tiếng gầm thét: “Dừng tay!”

Các cung tiễn thủ ngừng bắn.

“Hắn đã hết Thiên Kiếm phù rồi!” Có người hét to một tiếng đưa ra phán đoán.

Tình hình cũng quá rõ ràng dễ thấy, nếu như còn Thiên Kiếm phù đối mặt với những mũi tên trí mạng Ngưu Hữu Đạo không thể không sử dụng tiếp.

Năm bóng người từ trên trời giáng xuống, ào ào chui xuống nước, năm vị Thái thượng trưởng lão Quy Nguyên tông đã truy sát xuống nước.

Bọt nước ào ào lại bắn tung tóe, mấy trăm tu sĩ bay tới cũng lần lượt lao vào trong nước, bắt đầu triển khai truy sát vây quét phạm vi lớn.

Mặt hồ còn có hơn mười người đạp sóng tuần tra, đề phòng Ngưu Hữu Đạo đào thoát từ mặt nước.

...

Tầng đất bị phá, Vân Cơ kéo theo Thương Thục Thanh phát hiện đã đi tới một không gian dưới lòng đất, còn có cả tiếng nước chảy ào ào.

Ánh sáng nhu hòa lóe lên, Vân Cơ lấy ra một con nguyệt điệp, nguyệt điệp may múa trong không gian dưới lòng đất.

Mượn ánh sáng của nguyệt điệp kiểm tra mới phát hiện là đã đi đến một mạch nước ngầm.

Vân Cơ lắc đầu, một cái đầu rắn dữ tợn lại xuất hiện, phun một cái tá lót vào trong tay, giao lại cho Thương Thục Thanh.

Thương Thục Thanh lập tức bế về kiểm tra, chỉ thấy đứa trẻ lúc nãy còn oe oe khóc lớn lúc này đã lại ngủ say sưa, bộ dạng đáng yêu kia khiến Thương Thục Thanh nín khóc mỉm cười.

Bỗng hồi phục thần trí, cũng kịp phản ứng lại, Thương Thục Thanh chợt ngẩng đầu lên nói: “Đạo gia đâu?”

Vẻ mặt Vân Cơ nghiêm túc: “Hắn muốn yểm hộ chúng ta rút lui, nếu không có hắn yểm hộ, chúng ta căn bản không có cách nào thoát thân thuận lợi.”

Thương Thục Thanh: “Chúng ta chờ ở đây gặp mặt Đạo gia sao?”

Vân Cơ: “Gặp cái gì? dưới lòng đất sâu như vậy sao hắn tìm thấy. Quận chúa, cô vẫn chưa hiểu rõ sao, Đạo gia vì cứu cô và Tiểu vương gia, vì yểm hộ chúng ta thoát thân đã một mình lẻ loi rơi vào trùng vây!”

Thương Thục Thanh vô cùng sợ hãi: “Đạo gia làm việc chu đáo chặt chẽ, chẳng lẽ các ngươi không có chuẩn bị nào khác sao, cũng không mang theo viện trợ sao?”

Vân Cơ: “Trong tình huống này sao còn có thể chu đáo chặt chẽ nữa? Mang nhiều người có thể khiến cho đối phương yên tâm, có thể thuận lợi tiếp xúc với các cô cứu các cô ra không? Biện pháp duy nhất chỉ có thể là binh hành hiểm chiêu. Đằng sau chuyện này rất phức tạp, hắn có rất nhiều thứ phải lo lắng, không thể nào nói rõ ràng với cô trong phút chốc được.”

Thương Thục Thanh lập tức lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nàng không phải kẻ ngu, nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh Ngưu Hữu Đạo bây giờ nguy hiểm cỡ nào, đây chính là thiên quân vạn mã tập kết chiến lực mạnh nhất của Triệu quốc, cao thủ nhiều như mây!

Vân Cơ không tiếp tục dài dòng với nàng nữa, cánh mũi thở phập phồng, ngửi ngửi không khí xung quanh, quay đầu lại nói: “Hẳn là không có loại thú nguy hiểm nào khác, nơi này hẳn là an toàn. Tình cảnh của Ngưu Hữu Đạo quá nguy hiểm, đợi đưa các cô trở về rồi quay lại sợ là không kịp, giờ ta nhất định phải chạy về tiếp ứng hắn. quận chúa, cô và tiểu vương gia ở đây chờ, đừng chạy lung tung, tranh lúc ta quay về không tìm được các cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.