Đạo Quân

Chương 1303: Khó lòng phòng bị (2)



“Đi rồi?” Hai người kinh ngạc, trăm miệng một lời.

Thương Thục Thanh gật đầu: “Đạo gia không cho kinh động bất kỳ ai khác, bảo muội đợi sau khi bọn hắn đi thì thông báo với ca một tiếng...” Nàng báo lại kỹ càng những lời nhắn nhủ của Ngưu Hữu Đạo.

Phải tránh nguy hiểm? Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh hai mặt nhìn nhau, từ tình hình Thương Thục Thanh kể lại xem ra sau khi Ngưu Hữu Đạo trở về, vừa tỉnh lại đã ý thức được nguy hiểm, có điều lúc đó tinh lực không ổn nên lại rơi vào hôn mê, chưa kịp bàn giao với bên dưới thôi, nếu không đã chạy từ lâu rồi.

Lại nhớ tới bức thư âm thầm cảnh báo kia, phản ứng của Đạo gia đã ấn chứng sự hoài nghi với phong mật tín kia, Đạo gia cũng đã rời đi trước khi có được tin tức rồi. Thương Triều Tông thở dài: “Đạo gia quả thật không phải người thường, phản ứng thật nhanh.”

Mông Sơn Minh vuốt râu gật đầu: “Đạo gia lăn lộn trong sóng gió, nếu không có năng lực phát hiện nguy hiểm tương đương thì đã không sống được tới bây giờ rồi.”

...

“Tư Đồ chưởng môn, các ngươi đang đi đâu?”

Một đoàn người của Vạn Động Thiên phủ không ít, sau khi nhận được chỉ thị bí mật của Ngưu Hữu Đạo, lập tức cũng khó khăn lặng lẽ rời đi, đệ tử trong môn vừa hành động liền dẫn tới cảnh giác của ba phái lớn Yến quốc, nhóm cuối cùng đã bị chặn lại.

Chưởng môn ba phái lớn nghe tin chạy tới, truy cứu đến cùng. Ba người đứng trên cao nhìn xuống, Long Hưu lên tiếng.

Tư Đồ Diệu ngẩng đầu hỏi: “Vừa nhận được tin, đệ tử trong môn làm bậy gây ra chút chuyện bên nhân mã Kim châu, đại chiến sắp xảy ra, ta phải đi xử lý.” Nói xong chỉ đệ tử ba phái đang chặn trước mặt, chất vấn: “Long chưởng môn cản chúng ta là có ý gì, chẳng lẽ chúng ta không được đi?”

Long Hưu vui vẻ cười haha nói: “Tư Đồ chưởng môn lo lắng quá, đại chiến sắp đến, bất kỳ người nào ra vào cũng cần phải cẩn thận tra hỏi, đây là lẽ thường, mong rằng đừng để trong lòng.”

Tư Đồ Diệu: “Không biết còn cần phải tra hỏi gì nữa?”

Mạnh Tuyên đứng bên cạnh Long Hưu nhỏ giọng lầm bầm: “Đi cũng được, sau này xảy ra chuyện cũng bớt chút lực cản, bớt chút phiền phức, người của chúng ta càng khó bại lộ.”

Long Hưu và Cung Lâm Sách nghe vậy hơi nghiêng đầu nhìn về phía lều vải Ngưu Hữu Đạo đang ở, đại quân vẫn bao vây lớp lớp, phòng bị chật như nêm cối.

“Tư Đồ chưởng môn nói quá lời, người một nhà còn có gì mà không yên lòng. Nếu có chuyện quan trọng vậy thì mau chóng đi xử lý đi, đại chiến sắp đến, tuyệt đối không nên làm trễ nải chiến sự.” Long Hưu nói rồi phất tay, người cản đường lập tức tránh ra.

Tư Đồ Diệu chắp tay nói: “Cáo từ!”

“Không tiễn!” Long Hưu khẽ gật đầu.

Tư Đồ Diệu nói với đệ tử tùy hành, nhanh chóng đi xuyên qua quân doanh rời đi...

Chạng vạng tối, hai con phi cầm cỡ lớn né tránh quân đội phòng ngự trên không của quân Yến, vòng một vòng lớn quanh trọng địa quân Yến, đây là mấy Thái thượng trưởng lão ba phái lớn Triệu quốc phái tới, trong đó có cả Tân Cát Khuê thiếu đi hai cánh tay.

Chính vì có Tân Cát Khuê, những kẻ tuần tra trên bầu trời đại quân của ba phái lớn Yến quốc mới có thể cho đi.

Sau khi quan sát tình hình bên dưới, chú ý thấy tín hiệu cờ cắm không có gì khác thường chứng tỏ có thể làm theo kế hoạch, Tân Cát Khuê quay đầu thì thầm thương lượng với mấy vị khách đến từ Triệu quốc. Sau đó Tân Cát Khuê thả người nhảy xuống từ phi cầm cỡ lớn, từ không trung bay ngược xuống dưới, sau khi thoát thân trong quá trình bay xuống còn chỉ dẫn cho mấy vị khách vị trí của lều vải Ngưu Hữu Đạo ở, còn mình thì lướt sang một vị trí khác.

Mấy người tới từ Triệu quốc nhìn nhau, ba Thái thượng trưởng lão cùng thả người nhảy xuống, lao thẳng tới địa điểm mục tiêu, người khống chế phi cầm mau chóng cưỡi phi cầm trốn đi xa giữa bầu trời.

“Giết...”

Tiếng la giết, tiếng đánh nhau ầm ầm bỗng nhiên vang lên.

Động tĩnh vừa xảy ra, Thương Triều Tông chạy ra khỏi trướng đầu tiên, sau đó Mông Sơn Minh nhanh chóng được đẩy ra, còn cả Thương Thục Thanh.

Cả đám tu sĩ chạy tới bảo vệ ba người trước tiên, ba người được bảo vệ nghiêm mật nhìn chằm chằm nơi vừa xảy ra biến cố, chính là nơi Ngưu Hữu Đạo đặt chân, nhân mã bảo vệ giờ đang rối loạn.

Sắc mặt Thương Triều Tông xanh xám, Mông Sơn Minh mặt không đổi sắc, Thương Thục Thanh thì hãi hùng khiếp vía, ý thức được quả nhiên không may đã bị Đạo gia nói đúng, thực sự là đi kịp thời, nếu chậm thì không thể nào tưởng tượng được.

Mạnh Tuyên lách ra ngoài trướng thấy Tân Cát Khuê trở về phục mệnh, giật nảy cả mình: “Hai tay ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Tân Cát Khuê sắc mặt vẫn trắng bệch, lộ vẻ đau đớn: “Vì Ngưu Hữu Đạo chặt tay đệ tử của Tưởng Vạn Lâu, con và tới, Tưởng Vạn Lâu không nói lời nào đã chặt đứt hai cánh tay của đệ tử...” Y kể lại đại khái tình hình.

Y còn tưởng sư phụ sẽ nói vài lời an ủi, nhưng Mạnh Tuyên không nói nhiều, ánh mắt đã bị chỗ đánh nhau hấp dẫn, Tân Cát Khuê cũng chẳng biết sư phụ có nghe thấy mình nói gì không, trong lòng vô cùng đau đớn, ngậm miệng lại.

Thích khách đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lại ở trên không không có tu sĩ nào phòng ngự, lều vải Ngưu Hữu Đạo ở dường như bị thích khách từ trên không nhảy xuống trực tiếp tập kích.

Ba lão già đánh vào trong trướng thì giật nảy cả mình, trong trướng làm gì có Ngưu Hữu Đạo? Căn bản cũng không có bóng người!

Bị lừa rồi! Đây là suy nghĩ chung của ba người lúc này, còn đại quân phòng ngự thì đã đánh vào, ba người lập tức cùng chém giết với đại quân phòng ngự.

Trong lúc chính giữa nở hoa, ở ngay miệng quân phòng ngự của đại quân ngoài trướng đang rối loại không biết xuất hiện từ đâu ra một đám người áo đen bịt mặt, tham gia vào trận chém giết.

Thái thượng trưởng lão của ba phái lớn Triệu quốc thấy tình thế này liền mau chóng rời đi, cũng không có ý định ở lâu, lần này đến vốn chỉ để làm bộ nên nhanh chóng bay lên không trung.

Với tu vi của bọn hắn, vừa bay lên trời đã không có sức mạnh tương ứng nào có thể ngăn cản bọn hắn trên không trung.

Mặc dù đã nhanh chóng thoát thân, nhưng quay đầu nhìn chỗ vẫn còn đang chém giết kia, ba người hơi mơ hồ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ba phái lớn của Yến quốc dường như vẫn làm theo kế hoạch đã hẹn trước, nhưng trong trướng kia căn bản không hề có bóng dáng Ngưu Hữu Đạo, cũng không thật sự điều ai đuổi theo ngăn cản bọn hắn, ba người không biết rốt cuộc ba phái lớn Yến quốc đang làm trò quỷ gì.

Long Hưu, Cung Lâm Sách, Mạnh Tuyên cùng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thương Triều Tông, Mạnh Tuyên khua tay nói: “Mau, hộ tống vương gia tránh đi trước!”

Cả đám tu sĩ lập tức định chen chúc đưa Thương Triều Tông né tránh khỏi nguy hiểm có thể xảy ra, Thương Triều Tông giơ tay lên nói: “Không cần!”

Chẳng những không rút lui, nhìn thấy đại quân bốn phía nhanh chóng bao vây tiếp viện, phóng tới chém giết thì quay sang nói với quan truyền lệnh: “Truyền lệnh đại quân dừng tấn công, chiến sĩ đang chém giết rút lui ngay ra sau, để thích khách làm gì thì làm, không cần phải để ý đến!”

“Rõ!” Quan truyền lệnh mau chóng chạy đi truyền lệnh.

Chưởng môn ba phái lớn hai mặt nhìn nhau, Cung Lâm Sách ở bên lông mày giật giật, hiểu ra gì đó, trong lòng khẽ thở phào.

Mạnh Tuyên không kìm được hỏi: “Ngưu Hữu Đạo gặp nạn, vương gia vì sao thấy chết không cứu?”

Thương Triều Tông: “Các tướng sĩ đánh tiếp chỉ hi sinh vô ích, không phải tu sĩ các phái đã tiến đến vây quét thích khách sao?”

Đại quân tuân lệnh rút lui khỏi nơi chém giết, lều vải Ngưu Hữu Đạo ở đã bị hủy tan tành, tu sĩ ba phái cùng đám thích khách áo đen che mặt đánh rất ra hình ra dạng.

Tu sĩ ba phái lớn trước đó không có cơ hội tiếp cận giờ đã có cơ hội, không tiếp cận cũng không được, bọn hắn tới là để cứu người giết địch.

Trận chém giết không kiên trì được lâu, đám thích khách che mặt áo đen rất nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, có quân lệnh của Thương Triều Tông, không ai ngăn cản, bỏ mặc đám thích khách rời đi, chỉ có tu sĩ các phái chạy theo truy sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.