Đạo Quân

Chương 1306: Sợ là không kịp (2)



Đối với quân Triệu mà nói, cửa thoát nước ra sông của Giác hồ không phải yếu địa, nằm ở hạ du của hồ, rất nhiều khe rãnh nước, không thích hợp tác chiến, cũng không hợp cho đông đảo nhân mã đóng giữ, không có giá trị phòng ngự. Nhưng đối với quân Yến, cửa thoát nước này liên quan đến thắng lợi của toàn bộ trận chiến, từ lâu đã có một lượng lớn tu sĩ bí mật chạy tới.

Thương Triêu Tông lệnh cho ba đại phái phát động ba con phi cầm lớn, thêm ba vị Thái Thượng trưởng lão. Mục đích chỉ có một, chính là không cho phép có một con kim sí nào chạy thoát từ chỗ quân Triệu trông giữ ở cửa thoát nước. Nói cho cùng chính là phải kéo dài thời gian cho đến lúc quân Triệu biết được cửa thoát nước đã thất thủ.

Thế công vừa khởi, dưới sức tấn công mạnh mẽ nhờ vào ưu thế binh lực, không bao lâu sau quân Yến đã thuận lợi hạ được cửa thoát nước.

Vừa chiếm lĩnh quyền, La Đại An và Lộ Tranh lập tức lệnh lượng lớn tu sĩ nhanh chóng xé rộng cửa thoát nước của Giác hồ, chính là nhiệm vụ duy nhất vào lúc này của họ.

Đào đào khoét khoét, đục đục phá phá, nơi có thể xuất hiện lối thoát nước đều bị xé mở rộng ra. Sau khi chiếm lĩnh được vị trí, toàn quân chỉ bận rộn chuyện này, chưa nhận được quân lệnh chưa được dừng.

Ba chưởng môn được bố trí nhiệm vụ thì biết kế hoạch tác chiến, cũng biết được tính chất nghiêm trọng của trận chiến này. Việc này liên quan trọng đại đến sự thành bại của toàn bộ chiến cuộc. Họ lệnh bắt buộc cho toàn bộ đệ tử, kẻ làm trễ nải thời cơ chiến đấu sẽ bị nghiêm trị bằng môn quy!

Rất nhiều tu sĩ bận bịu phá hoại, động tĩnh thực không nhỏ. Dọc theo ven hồ có mười mấy nhánh sông to to nhỏ nhỏ đồng thời bị đục khoét, gần trăm nghìn nhân mã cùng tham dự...

"Kỳ quái, hồ nước này làm sao lại có dòng chảy?"

Quân Triệu ở trên bè gỗ đều nhận thấy điểm dị thường, cảm thấy mặt hồ đang gợn sóng, không còn phẳng lặng nữa.

Bàng Đằng cũng thấy lạ, hơn nữa còn phát hiện tốc độ chảy của nước hồ càng lúc càng nhanh, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vấn đề là, tốc độ nước chảy nhanh hơn thì phương hướng di chuyển của đại quân tới điểm dự định càng bị sai lệch đi. Vốn chỉ cần xông thẳng đi là tới chỗ cần đến, kết quả lại phải đi ngược dòng.

Đã vậy, đi ngược dòng nước khiến việc di chuyển càng khó khăn hơn, thời gian đi lại cũng bị gia tăng rất lớn.

Mặt hồ lớn như vậy, dòng nước xuất hiện biến hóa, nếu không phải người thường xuyên sống tại nơi này thì sẽ không biết được đây là hiện tượng bất thường.

Bàng Đằng cũng chỉ có thể đốc thúc quân đội tăng sức đẩy mạnh tốc độ.

Không bao lâu sau, một con kim sí bay tới. Tướng lĩnh nhận tin nhanh chóng bẩm báo:

"Đại Đô đốc, quân coi giữ bờ phía Nam truyền tin tới, nói là phát hiện mực nước ven hồ đang không ngừng giảm xuống, hi vọng chúng ta tăng nhanh tốc độ di chuyển, nếu không sẽ khó khăn cho chúng ta đổ bộ quân."

Hồ nước lớn như vậy, làm sao mực nước có thể giảm xuống nhanh chóng như thế? Bàng Đằng nghi ngờ khó hiểu, cúi đầu nhìn xuống nước hồ giờ đã thành dòng chảy xiết, chợt như không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột biến, quay phắt lại nói với chưởng môn ba đại phái:

"Nhanh, lập tức phái người đi về phía hạ du Giác hồ thăm dò xem!"

Mễ Mãn cau mày nói:

"Thăm dò cái gì?"

"Nhanh đi!"

Bàng Đằng gần như gào lên với Mễ Mãn.

Chưởng môn ba phái dường như chợt nhận ra là có thể xảy ra vấn đề lớn lao, không còn bất mãn với thái độ gào thét của Bàng Đằng, không nói gì thêm, lập tức lệnh cho hàng phòng ngự trên không tách ra một người cưỡi phi cầm chạy đi kiểm tra.

Kết quả, lời vừa mới dứt, một con kim sí đã đưa tin tới, là tin từ quân trông giữ gần vị trí cửa thoát nước Giác hồ. Thư nói là cửa thoát nước Giác hồ đã bị quân Yến đánh lén công phá, bây giờ quân Yến đang dồn rất nhiều nhân mã trắng trợn mở rộng con đường thoát nước.

Tin tức quân Yến đánh lén cửa thoát nước Giác hồ có thể giấu một lúc, không thể giấu lâu dài. Quân trông giữ không phải người chết, đều có biện pháp liên hệ phòng ngự lẫn nhau. Sau khi bên kia phát hiện không liên lạc được đã phái người kiểm tra, tất nhiên đã phát hiện vấn đề, lập tức gửi tin cấp báo.

Sợ chuyện gì gặp ngay chuyện đó. Bàng Đằng nhận được tin lập tức kinh hãi đến biến sắc, vung mạnh tay chỉ hướng bờ phía Nam, gào lên:

"Nhanh! Nhanh chèo đi! Chèo đi!"

Tả Thừa Phong hỏi dò:

"Đại đô đốc, quân yến làm vậy với mục đích gì?"

Bàng Đằng căng thẳng, không nói tiếng nào, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.

Ông ta không muốn trả lời, sợ nói ra sẽ dao động quân tâm, đồng thời cũng ôm chút hi vọng, hi vọng tới còn kịp, hi vọng sẽ không xuất hiện kết quả xấu nhất.

Hỏi mà không được trả lời, ba vị chưởng môn nhíu mày.

Không bao lâu sau, lại có tin tức xấu to lớn truyền tới. Quân Yến phát động tấn công toàn diện với quân đội phòng ngự bờ phía Nam!

Đối với quân tình quan trọng như thế, gương mặt Bàng Đằng đã tái nhợt, vẫn không nói lời nào.

Ba vị chưởng môn cuống lên. Tương Vạn Lâu lạnh lùng nói:

"Đại Đô đốc, cớ gì kéo dài? Không mau lập tức lệnh cho quân trông giữ lui vào trong hồ. Chỉ cần chúng ta tập trung binh lực lại thì có thể tức khắc lao tới phòng tuyến của quân ta ở hướng khác rồi phá vậy!"

Bàng Đằng lộ vẻ bi thảm, lẩm bẩm nói:

"Sợ là không kịp."

Tương Vạn Lâu nổi giận:

"Đây không phải cục diện mà ngươi hi vọng nhìn thấy sao? Vì sao bây giờ lại nói không kịp?"

Tương Vạn Lâu không tận mắt nhìn thấy tình huống quân trông giữ bờ phía Nam, nhưng Bàng Đằng đoán được.

Tất cả đều là kế hoạch đã được thiết kế tỉ mỉ. Quân Yến sẽ không đánh loạn mà là chớp thời cơ ra tay.

Đối diện với xung kích chính diện của quân Yến, quân trông giữ bờ Nam đúng là muốn lui vào trong hồ như kế hoạch, nhưng không cách nào rút lui. Mực nước nhanh chóng giảm xuống, liên miên bè gỗ trôi nổi ven hồ đều mắc cạn trong bùn lầy.

Phần lớn quân đội trông giữ bờ phía Nam chống cự chính diện quan Yến, một phần khác nhảy vào bãi bùn lầy phía sau, chậm chạp cất bước, muốn kéo bè gỗ chìm trong bùn vào trong hồ nước.

Mực nước vẫn đang giảm xuống, quân Triệu muốn tranh thủ thời gian khi khu vực bùn lầy còn chưa quá xa cứu lại đám bè gỗ này, để làm đường lui cho đại quân.

Nhưng rất khó kéo những bè gỗ kia. Mấy người cũng không nhấc nổi một cái bè gỗ. Bản thân con người đi lại còn khó, huống chi là còn phải vác vật nặng.

Đã vậy, chiều sâu của lớp bùn lầy này quả thực khó đo lường. Nơi nông không quá đầu gối, nơi sâu lại có thể rơi cả người vào đó.

Chính diện bị quân Yến mạnh mẽ tấn công, còn các quân sĩ đang lôi bè gỗ phía sau lại bị bùn lầy giày vò trong tuyệt vọng, cảm giác giống như chỉ trong gang tấc là tới được thiên nhai mà hóa ra lại cách xa vô cùng, trơ mắt nhìn mực nước dần dần lùi ra xa.

Chủ tướng quân triệu chỉ huy tác chiến ở tiền tuyến biết được tình huống cứu lại bè gỗ phía sau, đứng đối diện với chiến trường đang chém giết, bật khóc.

Đường đường một người đàn ông mà hai mắt đẫm lệ. Chiến sự còn xa mới đến lúc kết thúc, không ngờ đã yên lặng rơi lệ. Nước mắt chảy qua bộ râu quai nón, tưới ướt đẫm bộ râu, chảy xuôi xuống môi, lẩm bẩm:

"Nước Triệu... xong rồi! Nước Triệu xong rồi..."

Y không phải những binh tốt phía dưới chỉ biết thực thi theo lệnh mà không biết gì. Y biết rất rõ, sau khi quân Yến và phản quân Triệu hợp lực, binh lực tổng thể đã gấp ba lần quân Triệu, mỗi lần phát động tấn công thường thường đã gấp đôi quân Triệu.

Mà người chỉ huy binh lực gấp ba lần đó không phải phường giá áo túi cơm, mà là đại danh tướng danh chấn thiên hạ.

Tính cả sức mạnh của tu sĩ, ba đại phái nước Yến vốn có thể chống cự chính diện với ba đại phái nước Triệu, bây giờ lại dốc toàn lực thì không phải chuyện nhỏ. Hiểu Nguyệt các hợp tác với ba đại phái nước Yến, sức mạnh của tu sĩ bên địch cũng đã mạnh hơn bên quân Triệu.

Bây giờ bên y bị quân địch cùng ưu thế binh lực áp đảo tấn công, muốn phản công là không thể, đường lui duy nhất chính là cái hồ lớn sau lưng kia. Thế nhưng, đường lui cuối cùng này đã bị bùn nhão cản trở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.