Trong tiếng ầm ầm, gạch đá vụn trong ngự thư phòng bị bắn bay loạn xạ, cột nhà bay ra quét ngang một vùng. Quân sĩ vây công bên ngoài kêu rên thảm thiết.
Ba trưởng lão Khí Vân tông giết chóc lung tung lao ra. Búa chùy to lớn bay lượn, gào thét xé gió, tu sĩ tại hiện trường không ai là đối thủ của họ, bị ba người giết phá vây xông ra ngoài.
Thích khách không mù quáng đến mà có kế hoạch tỉ mỉ, chặt chẽ. Một khi nhắm vào Hải Vô Cực thất bại thì sẽ xông tới chỗ Hoàng Thái hậu, chuẩn bị kẹp Thương Ấu Lan làm con tin.
Nhưng khi ba người vừa mới xông vào cung Thái hậu, trong chớp mắt, chuyện quái dị xuất hiện. Một trận cuồng phong bất ngờ nổi lên, thổi tắt toàn bộ đèn đuốc trong cung. Nơi này nhất thời trở nên tăm tối, nhưng có một chiếc đèn lồng cô linh xuất hiện.
Dưới mái hiên hành lang, Tổng quản Đại nội Gia Cát Trì nhấc một chiếc đèn lồng, lưng gù, chậm chạp đi tới. Sau lưng ông ta có hai người mù đi theo, là hai thái giám mù.
Nhìn thấy có người, Khí Vân tông một Thái Thượng trưởng lão Khí Vân tông lập tức lắc mình lao tới, chuẩn bị bắt lấy hỏi.
Vù! Đèn lồng trên tay Gia Cát Trì đột nhiên tắt ngúm, dưới mái hiên cũng chìm vào bóng tối.
Vị Thái Thượng trưởng lão bắt người kia phát hiện mình vồ hụt, thất bại, mà bản thân mình lại không cách nào nhúc nhích, dùng toàn bộ tu vi cũng không nhúc nhích được chút nào, lại phát hiện cổ mình bị cánh tay người khác chộp tới. Cảm giác sợ hãi không thể nào tưởng tượng được xoát một cái chạy dọc sống lưng, lan ra khắp cơ thể ông ta.
"Nơi này không phải nơi các ngươi nên đến."
Gia Cát Trì chậm chạp nói, tay bóp một cái, tiện thể bẻ gảy cổ của đối phương.
Tay vung về phía sau, vị Thái Thượng trưởng lão bị gãy cổ vẫn còn đang trợn mắt khó tin kia bị Gia Cát Trì ném đi. Một thái giám mù đằng sau cấp tốc nhận lấy thi thể rồi rời đi.
Chỉ còn một thái giám mắt mù ở lại saul lưng Gia Cát Trì, chắp tay trong áo đứng.
Gia Cát Trì vẫn dáng vẻ già nua, mắt vẩn đục, lưng gù đứng dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn hai Thái Thượng trưởng lão của Khí Vân tông còn lại.
Hai vị Thái Thượng trưởng lão kia giật này cả mình, chẳng lẽ đồng môn bất cẩn?
Hai người tự nhiên không thể cứ thế từ bỏ. Một người xông tới, tuyệt đối không thể bất cẩn nữa.
"Cẩn thận!"
Thái Thượng trưởng lão còn lại đang theo dõi chợt hô to, đồng thời lộ vẻ kinh hãi.
Đèn lồng lại tắt, người thường không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra dưới mái hiên đang tối đen xì, nhưng đối với pháp nhãn của tu sĩ thì lại có thể nhìn rõ ràng tình hình vừa xong. Huống hồ, nơi đó không phải là bóng tối thuần túy, còn có ánh trăng sáng.
Vị Thái Thượng trưởng lão vừa lao lên tấn công kia đột nhiên phát hiện lão thái giám trước mắt đã biến mất, nghe thấy tiếng nhắc nhở liền muốn né tránh nhưng có lòng mà vô lực. Ông ta cảm thấy lưng đau đớn, lồng ngực cũng tê rần, lạnh lẽo. Ông ta cúi đầu nhìn xuống, một cánh tay đẫm máu chui ra từ ngực ông ta, bàn tay đó còn đang nắm lấy một trái tim.
Ông ta có thể nhìn thấy trái tim này còn đang đập bình bịch trong bàn tay kia, rồi cuối cùng bị năm ngón tay bóp lại, bụp một cái, máu thịt nổ tung tóe.
Gia Cát Trì đã vòng ra sau lưng người này từ bao giờ, đâm xuyên một tay vào lưng từ phía sau, sau đó vung tay lên, ném người này về phía sau mình.
Một thái giám mù khác lại chạy tới ôm lấy, cũng ngả về phía sau rời đi. Lại một Thái Thượng trưởng lão của Khí Vân tông ngã xuống, bị kéo đi, không biết bị mang đi nơi nào.
Gia Cát Trì quay đầu lại, đôi mắt già lão và vẩn đục dán lên mình Thái Thượng trưởng lão Khí Vân tông cuối cùng.
Bị người soi mói nhìn, nội tâm khiếp sợ như trời đất bị đảo lộn, phản ứng giật nảy lên như gặp phải quỷ, cảm giác rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả người.
Nếu nói đồng môn đầu tiên có thể là sơ suất mới thất bại, thì người đồng môn thứ hai đã đề phòng, không thể nói là do khinh đối thủ. Nếu còn không nghĩ ra là đã gặp phải cao thủ chân chính, vậy thì vị trưởng lão này sống cũng uổng phí bao nhiêu năm.
Lão thái giám này rốt cuộc có tu vi gì? Y không còn dám nghĩ sâu hơn, bởi vì đã bị đối phương nhìn chòng chọc vào.
Thực lực của đối phương hùng mạnh đến độ khủng bố. Hai sư huynh đệ cùng đối đầu mà không có một chút lực chống đỡ.
Còn muốn thừa cơ hội thủ vệ trong hoàng cung không có cao thủ để có thể tới tới lui lui tùy tiện đã là không thể, không còn dám ở lại. Người này lắc mình một cái bay lên trời.
Tu sĩ hộ vệ khu đình viện này và các tu sĩ vừa gấp rút chạy tới cứu viện vừa nhìn thấy cảnh này đã kinh ngạc đến ngây ngẩn.
Đèn lồng lạch cạch rơi xuống đất, Gia Cát Trì di chuyển. Thân hình ông ta lóe lên biến mất, nhưng không phải là đuổi theo thích khách bỏ chạy kia, mà chạy đến cung Thái hậu như bóng ma.
Tiếng kêu sợ hãi, gào thét vang dội một vùng, không kẻ nào có thể chạy trốn. Phàm là tu sĩ có thể tận mắt nhìn thấy bóng dáng của Gia Cát Trì đều không một ai may mắn thoát khỏi.
Khi kẻ cuối cùng bay lên rồi lại vỡ toang đầu rơi xuống, người đánh rơi những kẻ kia đã bắn về phía màn đêm đầy sao như tia khói xanh quỷ dị.
Gia Cát Trì không thấy đâu nữa, hiện trường thì có thêm thi thể mấy chục tu sĩ, còn có một số thị vệ và cung nữ, thái giám trong cung.
Bất kể là người mình hay không, phàm là kẻ nhìn thấy ông ta ra tay đều bị giết hết, một người cũng không để lại.
Toàn bộ sự phát quá trình kỳ thực rất nhanh.
Từ Hoàng Thái hậu đến người hầu kẻ hạ đều sợ hãi rúc trong phòng, không dám thở mạnh, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tiếp sau đó, một đội lính và tu sĩ chạy tới, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thi thể đầy đất, cho rằng bị ba cao thủ kia giết chết.
Đến khi xông vào trong phòng, nhìn thấy Hoàng Thái hậu Thương Ấu Lan và những người khác bình yên vô sự, họ mới thở phào nhẹ nhõm...
Trong bầu trời đêm, Thái Thượng trưởng lão Khí Vân tông chạy trốn kia đã dùng toàn bộ pháp lực gấp gáp bay đi, thậm chí không để ý đến các đệ tử Khí Vân tông đi cùng tới, cùng xông vào hoàng cung nước Triệu. Y thực sự không còn dám bận tâm, vì trong cung có loại nhân vật khủng bố như thế, bây giờ không trốn, sợ là một lúc nữa không một ai trốn được.
Phía sau vang lên động tĩnh dị thường, y quay đầu nhìn lại, từ từ nhìn thấy một bóng người bay nhanh mà tới dưới ánh trăng.
Tốc độ bay tới của đối phương khiến y thầm cảm thấy không ổn.
Đợi đối phương đến gần mới thấy thấy rõ, y càng sợ hãi đến dựng tóc gáy. Cảm giác của y không sai, chính là lão thái giám kia.
Chỉ so sánh một chút, chỉ cần không phải kẻ ngốc, bất kỳ ai cũng biết căn bản không thể nào tránh thoát sự truy sát của lão thái giám kia trên không trung thế này được.
Y lập tức lao xuống mặt đất, hi vọng nương nhờ địa hình cản trở để tìm cơ hội chạy trốn.
Thấy tình huống đó, mình chưa rơi xuống đất thì đối phương đã có thể bắt được mình giữa không trung. Vị Thái Thượng trưởng lão của Khí Vân tông kia cuốn mạnh tay áo, cuống quýt lao lên không chạy trốn.
Lão thái giám chếch hướng bắn về phía không trung, như mũi tên xạ kích về phía con chim đang bay trên trời.
Vị Thái Thượng trưởng lão gần như đã tuyệt vọng, bởi vì thấy rõ sự chênh lệch giữa đôi bên lớn bao nhiêu. Y đã thoát ly khỏi trạng thái bay nhảy của tu sĩ cấp thấp, đã có thể ngự khí phi hành, nhưng căn bản không cùng cấp bậc với khả năng ngự khí phi hành của người ta.
Mặc dù lúc đối phương phi hành có thể phát sinh ảnh hưởng dị thường, đó là động tĩnh xảy ra khi người ta tăng tốc độ phá không lao đi.
Vào thời điểm hai người tiếp cận, một trên một dưới, vị Thái Thượng trưởng lão kia xoay tay ném ra một tấm Thiên Kiếm phù. Kiếm cương to lớn ầm ầm chém tới, đánh về phía lão thái giám.
Trong phút chốc, tròng mắt Gia Cát Trì không còn chút vẩn đục và già nua nào, mà lấp lánh như sao trời; cái lưng còng lọm khọm của ông ta cũng không còn gù xuống, chợt thẳng lên thể hiện khí thế đấu thiên chiến địa, toàn thân dường như trẻ lại. Tay áo của ông ta căng phồng gió, từ bên trong giũ ra một trảo nghênh đón công kích.