Nguyệt điệp rơi xuống đất, ánh sáng trên cánh bướm chưa biến mất ngay, mà chậm rãi tắt dần.
Trong chớp mắt, chỉ dựa vào một chút ánh sáng Nguyệt điệp le lói còn tàn dư, hai mẹ con Thương Ấu Lan và Hải Vô Cực nhìn thấy Gia Cát Trì như bóng ma dao động, nhanh đến mức chỉ thấy cái bóng liên tục lấp lóe.
Chớp mắt khi bóng mờ hiện hình, Đùng! Hai mẹ con họ tận mắt thấy bóng Gia Cát Trì lơ lửng giữa trời, một tay cầm đèn lồng, một tay bóp nát đầu Tả Thừa Phong.
Bóng người quỷ dị đến mức đệ tử ba đại phái không có ai phản ứng kịp, dồn dập ngã xuống đất.
Sự khiếp sợ trong lòng hai mẹ con họ thực sự khó có thể hình dung, tận mắt nhìn cũng không thể tin được. Cái bóng lấp lóe như ma mị kia là cái lão già Gia Cát mà bước đi cũng không ổn đó sao?
Thấy Tả Thừa Phong bị một chiêu mất mạng, Mễ Mãn giật mình giũ ra một tấm Thiên Kiếm phù, rồi lại thấy Gia Cát Trì xuất hiện trước mặt Mễ Mãn.
Cảnh tượng cuối cùng trong ánh sáng tàn của Nguyệt điệp, Gia Cát Trì nắm lấy cổ tay Mễ Mãn, rắc một cái bẻ gãy.
Sau đó phát sinh chuyện gì, hai mẹ con Hoàng đế không thấy gì nữa. Trong cung điện dưới đất nhanh chóng trở nên yên tĩnh, có mùi máu tanh bồng bềnh.
Sau đó giọng nói của Gia Cát Trì lại vang lên:
"A Đại, mở một nửa cánh cửa, xin mời Thái Thượng trưởng lão của ba đại phái đi vào, nói là mấy vị chưởng môn cho mời."
Sau đó, tiếng động khi nửa bên cửa đồng nặng nề được đẩy ra truyền tới, có người vèo một tiếng lao ra ngoài.
Không bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài cung điện ngầm theo bậc thang đi tới.
Thái giám mù từ bên ngoài quay lại vụt một cái trở về cạnh Thương Ấu Lan, dường như hoàn cảnh tối tăm không thể nhìn thấy gì này không có bất kỳ trở ngại nào đối với người đó.
"Mùi máu tanh?"
Tại cửa vào cung điện ngầm có người nghi ngờ lên tiếng, tiếp theo đó Nguyệt điệp tỏa sáng, một con Nguyệt điệp bay vào.
Rất nhanh, sáu Thái Thượng trưởng lão của ba đại phái nhanh chóng phi vào, nhìn thấy tình cảnh thi thể phơi đầy đất, ngay cả chưởng môn ba đại phái cũng chết trong vũng máu.
Thương Ấu Lan và Hải Vô Cực nhìn chằm chằm Gia Cát Trì như thấy quỷ sống.
"Vừa rồi có kẻ tập kích."
Trên tay nhấc đèn lồng màu trắng, Gia Cát Trì chậm chạp đáp. Cây đèn trên tay đột nhiên không gió tự bay, rồi một cơn gió mạnh bao phủ tới, cánh cửa đồng của cung điện ngầm rầm một cái tự đóng lại.
Trong khi sáu Thái Thượng trưởng lão bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, tiếng độp độp liên tiếp vang lên. Ba con Nguyệt điệp bỗng dưng nổ tung, như bị thứ vô hình nào đó xé nát.
Cung điện ngầm chớp mắt một cái lại chìm vào trong tăm tối. Tiếp theo đó, hàng loạt tiếng động binh binh bang bang vang lên, không ngừng có vật thể rơi xuống đất.
Gió mạnh phân tán quanh cung điện ngầm. Hai mẹ con Hoàng đế cảm giác được thái giám mù bên cạnh thi pháp bảo vệ bọn họ.
Đến khi gió giật bình lặng, ánh sáng phụt một cái sáng lên. Đèn lồng trong tay Gia Cát Trì đột nhiên sáng lên, chiếu lên gương mặt già nua của Gia Cát Trì, cả bàn tay nhỏ máu tí tách vô cùng đáng sợ của ông ta.
Máu tươi đang từ từ chảy giọt trên cánh tay đó, rồi hóa thành sương đỏ bốc hơi khỏi tay Gia Cát trì. Từng luồng sương đỏ rực phiêu hốt dưới ánh đèn khiến tình cảnh càng thêm quỷ dị.
Lại nhìn trên đất, mấy vị Thái Thượng trưởng lão ba đại phái vừa đi vào không một ai thoát chết. Tất cả ngã vào trong vũng máu, không phải đầu vỡ toác thì cổ bị người ta xé toạc, hoặc là vị trí trái tim ở ngực có một lỗ máu. Có người còn đang co giật.
"Mới chỉ sáu tên, bên ngoài còn có mấy tên nữa. Lúc quay về, nếu có gặp thì Thái hậu và bệ hạ cứ nói là người đã chiếm được đồ vật và đi trước. Lão nô giương đèn, đưa Thái hậu và bệ hạ trở về trước. Lão nô sẽ cẩn thận xử lý những người còn lại."
Gia Cát Trì nhắc nhở, sau đó xách đèn lồng đi trước dẫn đường.
"Thái hậu, bệ hạ cẩn thận, trên đất rất trơn, không nên giẫm màu máu, tránh để người ta nhìn thấy sẽ hoài nghi."
Mẹ con Hoàng đế còn đang sợ hãi, mãi vẫn chưa cất bước được.
Gia Cát Trì cầm đèn lồng xoay lại, nhìn về phía hai mẹ con, già nua thở dài nói:
"Thái hậu, bệ hạ, nơi đây không thích hợp ở lâu, đi thôi."
Thương Ấu Lan nuốt một ngụm nước bọt:
"Lão Gia Cát, những người kia là do lão giết?"
Bà ta đã biết mà vẫn không nhịn được hỏi, vì thật khó tin nổi.
Gia Cát Trì:
"Lão nô không muốn giết người. Bọn họ không nên tới đây. Lão nô thực sự bị bất đắc dĩ."
Hải Vô Cực:
"Trước khi Tiên hoàng lâm chung có nói cho trẫm, bảo trẫm phải đối xử tử tế với ngươi, nói là ngươi có thể bảo vệ trẫm, cũng giao một nửa chìa khóa bảo khố cho ngươi. Ngươi có thể bảo vệ ta? Lúc trước trẫm không hiểu, sau đó trẫm hỏi ngươi, ngươi cũng không chịu nói. Hiện giờ, dường như trẫm hiểu rõ rồi."
Gia Cát Trì dường như rất bất đắc dĩ:
"Tiên hoàng anh minh, biết có ba đại phái trấn thủ, người ngoài không có khả năng dễ dàng xông vào nơi này. Nếu có người có ý động vào Thần khí trấn quốc, gần như chắc chắn là do bản thân ba đại phái. Bởi vậy, Tiên hoàng giao một nửa chìa khóa cho lão nô, bất kể là ai muốn mở bảo khố, tất nhiên đều phải động tới lão nô. Tiên hoàng bảo lão nô bảo vệ bệ hạ!"
Mẹ con Hoàng đế đang suy nghĩ, Gia Cát Trì bổ sung thêm một câu:
"Tiên hoàng bảo lão nô cầm một nửa chìa khóa bảo khố cũng là vì không muốn ba đại phái dễ dàng thay đổi triều đại. Chỉ là, Tiên hoàng cũng không ngờ tới thế cuộc sẽ chuyển mình đến mức này. Tuy ba đại phái không gây ra sự thay đổi triều đại, nhưng bản thân nước Triệu khinh suất gây chiến đã tự đưa mình lên con đường vong quốc. Lão nô bảo vệ được bảo khố, nhưng không bảo vệ được cả nước Triệu to lớn."
Nếu lúc trước ông ta nói lời như vậy, tất nhiên Hải Vô Cực sẽ bị kích thích, rõ ràng là đang chỉ trích y không nên gây chiến bừa bãi.
Nhưng lúc này, đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Gia Cát Trì, thực lực của người ta ngay trước mắt, Hải Vô Cực cũng khó hỏi tội.
Trước mắt, y chỉ muốn hỏi rõ một số chuyện, như là thi thể đầy đất kia đều các cao thủ của ba đại phái. Ngay cả Thái Thượng trưởng lão của ba đại phái cũng mất mạng trong tay vị Đại tổng quản này chỉ trong khoảnh khắc, có thể tượng tượng thực lực của vị Tổng quản Đại nội này đến mức nào.
Hải Vô Cực đặt câu hỏi:
"Hoàng tằng tổ đã căn dặn Hoàng gia gia, Hoàng gia gia lại căn dặn phụ hoàng, sau đó phụ hoàng lại căn dặn trẫm, luôn nói là phải đối xử tử tế với ngươi. Bây giờ xem ra, Hoàng tằng tổ, Hoàng gia gia và phụ hoàng đều biết bản lĩnh ẩn giấu không hiện của ngươi, chỉ có trẫm không biết. Không biết ngươi định giấu trẫm hay là cảm thấy trẫm không bằng tổ tông, không xứng biết?"
Giọng nói già nua của Gia Cát Trì vang lên:
"Bệ hạ, tình cảnh đã như vậy rồi, tính toán chuyện này còn có ý nghĩa không? Rời khỏi đây trước đi."
Tâm tình Hải Vô Cự có phần kích động:
"Đương nhiên có ý nghĩa. Nếu sớm biết ngươi có bản lĩnh như vậy, tức là có biện pháp giải vây cho quân đội nước Triệu ta, nước Triệu ta làm sao rơi vào tình cảnh này!"
Gia Cát Trì lắc đầu:
"Bệ hạ cả nghĩ quá rồi. Mặc kệ lão nô có thể giải vây cho đại quân hay không, lão nô cũng không thể ra tay. Bằng không, không chỉ lão nô không sống nổi, mà còn liên lụy đến bệ hạ. Bây giờ bệ hạ và Thái hậu có lẽ còn có đường sống, một khi để người ngoài biết về lão nô, không chỉ nước Triệu sẽ tan thành khói bụi, mà bệ hạ và Thái hậu cũng sẽ bị đưa lên đường chết. Phiêu Miễu các sẽ không bỏ qua cho chúng ta, thiên hạ sẽ chẳng còn nơi cho chúng ta đặt chân."
"Chuyện này, lúc trước Tiên hoàng đời trước nữa cũng không dám tiết lộ chút nào, Tiên hoàng cũng không dám nói ra, bằng không chính là tai ương ngập đầu!"
Hải Vô Cực có chút bi phẫn:
"Vậy vì sao phải gạt trẫm?"
Nhìn dáng vẻ Hoàng đế tỏ vẻ không nói rõ chuyện thì không chịu đi, Gia Cát Trì rất bất đắc dĩ.