Đạo Quân

Chương 1317: Trưởng lão mới của Tử Kim động (1)



Sau khi ngồi xuống, Cung Lâm Sách liếc mắt về phía tấm biển đặt tại cửa đình viện, thấy trên mặt đổi thành bốn chữ "Biệt viện Mao Lư", ông ta buồn cười nói:

"Ngươi đúng là sảng khoái, không được đồng ý đã chuyển sơn trang Mao Lư đến nơi này rồi."

Ngưu Hữu Đạo nhấc tay, ra hiệu Quản Phương Nghi đứng ở bên pha trà, mình thì tự chiêu đãi khách quý, vừa châm trà rót nước, vừa cười nói:

"Chẳng lẽ không phải vậy sao?"

Cung Lâm Sách không đáp, hỏi:

"Vết thương thế nào rồi?"

"Ổn rồi." Ngưu Hữu Đạo đẩy một chén trà tới trước mặt ông ta.

Cung Lâm Sách dùng ngón tay gảy chén trà:

"Có nghe nói không, đám Hiểu Nguyệt các kia lại là dư nghiệt tiền Tần."

Ngưu Hữu Đạo gật đầu:

"Động tĩnh lớn như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó, thực sự là ngoài dự liệu."

Cung Lâm Sách cảm khái nói:

"Ẩn nhẫn hơn ba trăm năm chỉ vì một mục tiêu này, ai mà ngờ được."

Dứt lời, ông ta lắc đầu, có phần cân nhắc nói:

"Tân Quân nước Tần là học sinh của ngươi, không biết ngươi có cảm tưởng gì?"

Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười, lắc lắc đầu:

"Lúc trước Ngọc Thương nói thằng bé kia là Các chủ của Hiểu Nguyệt các, ta còn nửa tin nửa ngờ, hiện tại cuối cùng cũng hiểu là sao. Thằng bé kia không thích hợp làm Hoàng đế, sau này nắm giữ triều chính nước Tần sợ là bản thân Ngọc Thương!"

Cung Lâm Sách:

"Theo như hiện giờ, Ngọc Thương có nắm giữ triều chính của nước Tần hay không đều không quan trọng. Hiện tại, điều mà Hiểu Nguyệt các muốn làm chính là thu lấy dân tâm của cựu thần nước Triệu. Hóa vùng đất cũ nước Triệu thành của chính họ mới là sự việc cấp bách hiện nay của họ, tạm thời họ sẽ không uy hiếp được tới chúng ta, cũng sẽ không tự gây phiền phức. Xem như tai nạn của nước Yến đã qua rồi, cũng coi như nhân họa mà được phúc."

Nói câu cuối, ông ta vạn phần cảm khái.

Nhớ lúc đầu phải đối diện với ưu lo diệt quốc, bây giờ không chỉ khắc phục được khó khăn mà còn chiếm đoạt một lượng lớn lãnh thổ nước Triệu, làm sao có thể không cảm khái.

Tạm thời, tình huống bốn phía đang có lợi đối với nước Yến. Tân Tần bận bịu thu dọn nội chính, Hàn và Tống giao chiến cũng không rảnh bận tâm đến nước Yến, mà tình thế nước Yến trước mắt đang tốt đẹp.

Ngưu Hữu Đạo bê chén trà lên thưởng thức, trêu đùa:

"Nước Yến có thể nhân họa được phúc, châu Nam ta có công đầu."

Đối với lời này, Cung Lâm Sách không phản đối. Không có châu Nam đánh Đông dẹp Tây, không có châu Nam ngưng tụ sĩ khí và quân tâm nước Yến, không có tướng soái châu Nam bày mưu nghĩ kế, e rằng không phải Triệu vong, mà là Yến vong.

"Quả thực vậy. Nhưng Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn sẽ không thừa nhận, e là còn muốn tính sổ với các ngươi." Cung Lâm Sách cho một câu.

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta trốn ở Tử Kim động, bọn họ có thể làm khó dễ được ta? Chỉ cần ta không chết, bọn họ có bản lãnh động vào Tử Kim động một chút thử xem. Bọn họ dám động vào người của Tử Kim động, Tử Kim động cũng không bỏ qua cho người của họ, có phải vậy không?"

Cung Lâm Sách thở dài:

"Một khi việc ngươi đến bên này bị công khai, hai nhà kia sợ là sẽ thẹn quá hóa giận. Áp lực lên ta rất lớn nha."

Ngưu Hữu Đạo:

"Chỉ cần không ép đổ được thì không gọi là áp lực. Vì để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Tử Kim động phải tức tốc phái một nhóm cao thủ đi tới cạnh Thương Triêu Tông, toàn diện tiếp nhận bảo vệ đối với Thương Triêu Tông.Ta sẽ nhắn tin cho bên Thương Triêu Tông để bọn họ phối hợp. Cung chưởng môn, ta không muốn Thương Triêu Tông xảy ra chuyện gì. Lời ta đã nói, nếu bên Thương Triêu Tông xảy ra chuyện, ta dám cam đoan châu Nam và châu Kim sẽ lập tức khởi binh tạo phản, ai cũng đừng mong dễ chịu!"

Cung Lâm Sách:

"Không cần lo lắng cho an toàn bên Thương Triêu Tông, ta sẽ sắp xếp. Có điều chuyện ngươi gia nhập Tử Kim động e là còn phải thương lượng với ngươi một chút."

"Ồ!"

Ngưu Hữu Đạo chén trà thả xuống, giang hai tay:

"Ta không có vấn đề gì, Tử Kim động không muốn ta, ta có thể đi Tiêu Dao cung, cũng có thể đi Linh Kiếm sơn."

Cung Lâm Sách giật một cái:

"Ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta đang ở trên địa bàn của ngài, nào dám uy hiếp ngài. Ta chỉ nói sự thực. Nơi này không chứa được ta thì tự có nơi lưu giữ ta. Người như ta sẽ không bị treo cổ trên một cái cây."

Cung Lâm Sách:

"Ngươi cả nghĩ quá rồi. Ta muốn thương lượng với ngươi, điều kiện đã hứa với ngươi sẽ không thay đổi, vị trí trưởng lão đã nói sẽ cấp cho ngươi cũng không đổi. Có điều, dù sao ngươi cũng nửa đường gia nhập Tử Kim động. Ý của những người khác là, ngươi có thể là trưởng lão của Tử Kim động, nhưng tạm thời không có quyền tham dự vào quyết sách của Tử Kim động. Ý của mọi người là muốn quan sát, xác nhận ngươi một lòng với Tử Kim động đã rồi lại nói."

Quản Phương Nghi bên cạnh lập tức nhìn phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.

Ngón tay Ngưu Hữu Đạo vẽ vòng vòng trên miệng chén trà:

"Nói cách khác, trưởng lão như ta chỉ là cái chức hư danh. Ta không có quyền tham dự quyết sách, nhưng chuyện mà các ngài đã quyết thì ta nhất định phải làm theo, có phải như vậy hay không?"

Cung Lâm Sách:

"Bất kỳ đệ tử nào trong môn phái đều phải tuân thủ quyết định của môn phái, không chỉ Tử Kim động mà môn phái nào cũng như thế."

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha:

"Muốn bắt ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ, đúng là chỉ có các người. Hài, ta không có vấn đề gì, ta đồng ý."

Cung Lâm Sách:

"Còn nữa, mặc dù cho ngươi cấp bậc tương ứng, nhưng công pháp tu hành cấp cao của Tử Kim động tạm thời sẽ không cho ngươi quyền kiểm tra. Trước khi chưa xác định được là ngươi có một lòng với mọi người hay không thì tạm như vậy, hi vọng ngươi hiểu cho tâm tình của mọi người."

Ngưu Hữu Đạo ha ha nói:

"Hiểu mà hiểu mà, hài, ta đồng ý."

Thấy hắn sảng khoái, Cung Lâm Sách đứng dậy:

"Được, vậy cứ chắc chắn như thế. Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai dẫn ngươi đi bái chào Chung Cốc Tử sư bá. Có bối phận này, chuyện ngươi nhậm chức trưởng lão Tử Kim động đã là danh chính ngôn thuận."

"Được rồi." Ngưu Hữu Đạo đứng lên tiễn khách.

Đãi khách rời đi, Quản Phương Nghi đi tới bên Ngưu Hữu Đạo:

"Cái này không có quyền, cái kia không có quyền, sao ngươi không hỏi xem ngươi có quyền lực và ích lợi gì, cứ mù quáng đồng ý như vậy sao?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Có gì hay mà hỏi. Nếu trên tay ta nắm thực quyền, không cần phải để họ tùy tiện bố trí, ta còn phải dông dài với bọn họ hay sao? Lùi một bước trời cao biển rộng, trước tiên phải bảo vệ tấm thân hữu dụng đã. Cuộc sống sau này còn dài, chậm rãi chơi, không vội!"

.........

Chung Cốc Tử, đứng đầu năm vị trưởng lão già cả còn sót lại của Tử Kim Động, cũng là người lớn tuổi nhất. Thái Thượng trưởng lão khác gặp ông lão này đều phải gọi một tiếng sư huynh.

Theo Nghiêm Lập nói, ông lão này đã sắp đến thọ hạn, không còn mấy năm sinh hoạt, đã bế quan lâu dài không ra.

Đương nhiên, đó là do Ngưu Hữu Đạo chủ động tìm Nghiêm Lập tìm hiểu. Chuyện bái sư, không thể để đến nỗi mà sư phụ là ai cũng không biết được.

Thông qua Nghiêm Lập, Ngưu Hữu Đạo ngửi ra chút mùi vị. Vị Chung Cốc Tử này tuy có bối phận cao, nhưng trong môn phái lại không có thế lực nào, có lẽ người từ trên xuống dưới của Tử Kim động không muốn Ngưu Hữu Đạo cấu kết với thế lực già cả nào trong môn phái, cho nên quấy nhiễu ông lão đã bế quan dài lâu không xuất hiện này.

Ngày hôm sau, Ngưu Hữu Đạo được người dẫn tới một vách đá.

Quản Phương Nghi bị ngăn lại, không cho tới gần chỗ kia, chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa.

Bên ngoài một lầu các khảm một nửa vào trong vách đá, chưởng môn Cung Lâm Sách đứng trên bậc thang chờ, khẽ gật đầu đối với Ngưu Hữu Đạo.

Dưới bậc thang, trên một mặt bằng phẳng trên vách núi, Nghiêm Lập, Nhạc Uyên, Thân Báo Xuân, Kiều Thiên Quang, Nguyên Ngạn, Phó Quân Nhượng, Duẫn Dĩ Đức, Mạc Linh Tuyết, tám vị trưởng lão của Tử Kim động đều đến đông đủ, phân ra hai hàng đứng trên dưới bậc thang. Mạc Linh Tuyết là một người phụ nữ.

Trong tám người, có người đã gặp và người chưa gặp đều đang quan sát Ngưu Hữu Đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.