Ngưu Hữu Đạo cũng chủ động tiến lên chào hỏi làm quen. Thái độ của mấy người hoặc lạnh nhạt hoặc hiền lành. Ngưu Hữu Đạo không để ý lắm, duy trì khách khí.
Chờ một lát sau, một cánh cửa lớn khảm vào đá rùng rùng mở ra. Một ông lão già cả, mặt mũi nhăn nheo chậm chạp bước ra. Cung Lâm Sách và tám vị trưởng lão lập tức xoay người, đồng thời chắp tay chào:
"Sư bá!"
Ngưu Hữu Đạo ôm quyền theo, không xưng hô gì cả. Hiện giờ danh phận chưa đúng chỗ, không thể gọi loạn. Có điều, mắt hắn lấp lánh, quan sát tỉ mỉ ông lão vừa đi ra. Không cần phải nói, vị này hẳn chính là Chung Cốc Tử.
Chung Cốc Tử mở hai mí mắt ủ rũ ra một chút, nhìn Ngưu Hữu Đạo, hỏi:
"Ta từng nhận sáu đệ tử, đều chết oan chết uổng vì tông môn. Ta không cho ngươi được cái gì, ngươi nhất định muốn bái ta làm sư?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đồng ý!"
Đôi mắt đầy thần khí của Chung Cốc Tử quét qua quét lại mấy người một lượt. Ông lão tất nhiên biết rõ dự định của những người này, nhưng mỗi người đều có chuyện riêng của mình. Có môn quy làm đầu, nhiều chuyện đã không nằm trong quyền chi phối của ông lão, cuối cùng đành buông tiếng thở dài:
"Như vậy tùy ngươi đi."
Cung Lâm Sách lập tức lui sang bên, phất tay ra hiệu cho Ngưu Hữu Đạo, nhắc hắn làm như đã nói.
Ngưu Hữu Đạo tiến lên, đi tới dưới bậc thang, quỳ xuống trước mặt mọi người, dập đầu bái sư!
Xa xa thấy cảnh này, Quản Phương Nghi đau lòng khó thể miêu tả.
Sau lễ bái sư, Chung Cốc Tử cũng không nói nhiều, lấy một khối ngọc bội bên hông ra ném cho Ngưu Hữu Đạo:
"Không có chuyện cần thiết thì đừng tới quấy rầy ta. Thả xuống cũng là một loại may mắn. Mong ngươi sau này tự lo lấy!"
Dứt lời, ông lão xoay người đi vào trong cửa lớn.
"Ghi nhớ lời dạy của tôn sư!"
Ngưu Hữu Đạo dùng hai tay nâng ngọc bội lên bái, sau đó nhìn theo. Chờ cửa lầu các đóng lại, hắn mới đứng dậy, lật xem ngọc bội trong tay.
Cung Lâm Sách mỉm cười đi xuống bậc thang, nói:
"Sư đệ, sau này mọi người chính là đồng môn sư huynh đệ."
Ngưu Hữu Đạo lập tức chắp tay với mọi người:
"Xin chào chư vị sư huynh, sư tỷ."
Mọi người khách sáo hàn huyên một phen.
Cung Lâm Sách vỗ vỗ bả vai hắn:
"Được rồi, không cần khách khí. Sau này sẽ có người giúp ngươi đưa quần áo tới. Đổi quần áo rồi thì hãy đến nghị sự điện, có chuyện thương lượng với ngươi."
Mọi người tản đi, Nghiêm Lập mỉm cười lấy Ngưu Hữu Đạo, cũng xoay người đi.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt, suy tư một lúc, cũng xoay người rời đi.
Trên bậc thang dưới núi, hắn đụng mặt với Quản Phương Nghi.
Trong lúc cùng đi xuống bậc thang khúc khuỷu, Quản Phương Nghi thì thầm:
"Đều nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, ngươi quỳ đúng là sảng khoái, trong lòng sợ là không thoải mái?"
Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay mân mê ngọc bội, hơi lắc đầu:
"Ông ấy đã cao tuổi, làm tằng tổ phụ của ta còn được. Ta quỳ xuống, ông ấy cũng nhận lên, chẳng có gì không thoải mái."
Không lâu sau khi hai người quay trở lại biệt viện Mao Lư, Văn Mặc Nhi tới, còn có mấy nữ đệ tử mang mấy bộ xiêm y tới.
"Ra mắt trưởng lão!"
Văn Mặc Nhi dẫn hai vị đồng môn cười tủm tỉm hành lễ.
"Không cần khách khí!" Ngưu Hữu Đạo xua tay nói: "Chúng ta lại gặp mặt."
Văn Mặc Nhi cười gật đầu, sau đó chỉ vào xiêm y nói:
"Đây là đồ vật do chưởng môn sai đệ tử đưa tới, để trưởng lão thay đổi rồi đi nghị sự điện. Từ nay về sau, ba người đệ tử chính là do tông môn sai bảo tới cho trưởng lão, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của trưởng lão. Có chuyện gì xin cứ việc sai bảo chúng đệ tử."
"Làm phiền." Ngưu Hữu Đạo khách khí nói, rồi ra hiệu cho Quản Phương Nghi qua nhận xiêm y.
Sau khi đi vào trong, đổi lại bộ xiêm y màu tím đi ra, hắn đã đường đường chính chính mặc lên trang phục của đệ tử Tử Kim động. Bên hông có bốn sợi đai lưng màu vàng óng ánh rủ xuống tượng trưng cho thân phận trưởng lão của Ngưu Hữu Đạo.
Chưởng môn và những người già trong phái đeo năm sợi đai, cấp bậc trưởng lão là bốn sợi, cấp bậc đệ tử chấp sự là ba sợi, đệ tử lâu năm là hai sợi, đệ tử bình thường một sợi, còn đệ tử sơ cấp không có đai. Thân phận địa vị khác biệt, đãi ngộ được hưởng trong môn phái tất nhiên cũng khác.
Trong sân nhìn thấy, Vu Chiếu Hành và Vân Cơ quay sang nhìn nhau.
Biết mọi người đang đợi mình, Ngưu Hữu Đạo không ở lâu. Văn Mặc Nhi dẫn đường cho hắn tới nghị sự điện.
Đến nơi, Văn Mặc Nhi không có tư cách vào trong nên chờ bên ngoài, nhìn Ngưu Hữu Đạo một mình đi vào.
Người trong điện vẫn là mấy người lúc bái sư đã gặp, khách khí một lượt, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính.
Nghe xong, Ngưu Hữu Đạo hơi nhướn mày. Mấy người này ngươi một câu, ta một câu, chính là yêu cầu bí phương rượu.
"Thân là đệ tử Tử Kim động, không có cái gọi là sản nghiệp tư nhân. Tất cả mọi thứ đều phải thuộc về quyền điều khiển phân phối thống nhất của tông môn."
"Đạo lý này không chỉ Tử Kim động, đặt ở môn phái nào cũng giống nhau."
Mồm năm miệng mười, Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt nghe.
Nhìn dáng vẻ hắn khí định thần nhàn, Nghiêm Lập âm thầm cảm thấy không ổn. Ông ta hiểu rõ kẻ này, không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Đợi mọi người nói hết, Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại:
"Ý chưởng môn thế nào?"
Dù sao Cung Lâm Sách cũng hơi lúng túng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
"Nói vậy không phải là làm khó ngươi, mà môn quy với ai cũng giống nhau. Qua một trận đại hiến dài hơi, tài lực của tông môn đã tiêu hao khá nhiều, trong môn lại còn có rất nhiều đệ tử phải nuôi. Đương nhiên, chủ quyền quy về tông môn, quyền quản lý vẫn do ngươi tiếp tục phụ trách. Ý ngươi thế nào?"
Ý như thế nào? Ngưu Hữu Đạo vốn dự định giao cho bên này, nhưng hiện giờ hắn lại không muốn cho bất kỳ ai. Hai tay chống kiếm, mười ngón gõ gõ, hắn đột nhiên nói:
"Ta không có ý kiến. Ta tuân theo quyết định của tông môn. Có điều việc này ta không làm chủ được."
Mọi người cau mày, Cung Lâm Sách nghi hoặc:
"Lời ấy nghĩa là sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Không dối gạt chư vị, thời điểm tham gia bí cảnh Thiên Đô, ở Thiên cốc xảy ra chút chuyện, suýt nữa thì mất mạng. Vì giữ mạng, ta đã hiến bí phương cho Toa Như Lai. Bây giờ ta lại qua tay giao cho ở đây thì không biết Toa Như Lai có ý kiến gì. Nếu không, chư vị hỏi ý kiến Toa Như Lai một chút? Chỉ cần ông ta không có ý kiến, ta khẳng định không ý kiến, nhất định hai tay dâng!"
Tình huống sao thế này? Mọi người đồng loạt nghẹn lời không nói được.
"Toa Như Lai?" Cung Lâm Sách dường như hoài nghi. "Ngươi đưa bí phương cho Toa Như Lai?"
Ngưu Hữu Đạo vẻ thành thật:
"Đúng đấy!"
Gương mặt Cung Lâm Sách có biến hóa rất nhỏ, các trưởng môn thì nhìn nhau không nói gì. Chẳng ai ngờ được là sẽ dính đến chuyện này.
Đám người ở đây lúc trước đã ăn chắc là Ngưu Hữu Đạo vướng môn quy không tiện từ chối. Chẳng ai ngốc, có ai lại không biết Ngưu Hữu Đạo vào lúc này gia nhập Tử Kim động là đến tìm kiếm che chở, đã chắc chắn là Ngưu Hữu Đạo sẽ không dễ trở mặt, dù không tình nguyện thì cũng phải giao đồ vật ra đây. Nhưng họ không ngờ là Ngưu Hữu Đạo vẫn có lý do từ chối, đột nhiên nói đến cái tên "Toa Như Lai" thực sự khiến người ta không kịp ứng phó.
Nhát gõ lén này vừa ra, hàng loạt cái bình sứ trong nội tâm xảo quyệt của đám người ở đây đều vỡ nát rào rào.
Kỳ thực, các trưởng lão này đã muốn ép Ngưu Hữu Đạo giao bí phương ra từ trước khi Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động. Ngưu Hữu Đạo một tay nắm đường phát tài, một tay cầm quyền lực to lớn đủ để ảnh hưởng đế cả đại cục tại thế tục nước Yến. Nói là bất an cũng được, mà nói ghen ghét cũng đúng, nói chúng là trong lòng không thoải mái.
Lý do mà họ đưa ra để ép Ngưu Hữu Đạo là muốn chứng minh Ngưu Hữu Đạo có thật lòng nương nhờ Tử Kim động hay không.
Cho Ngưu Hữu Đạo thân phận địa vị, nhưng không cho Ngưu Hữu Đạo quyền lực tham dự quyết sách, cũng không cho Ngưu Hữu Đạo quyền lực chạm đến công pháp cơ mật của Tử Kim động cũng là ý của nhóm người này.