Nơi đại quân tập hợp, hai con phi cầm cỡ lớn hạ xuống, Phượng Nhược Nam ôm đứa bé và Lam Nhược Đình cùng vịn tay tu sĩ nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt Thương Triêu Tông rồi hành lễ.
Thương Triêu Tông trên ngời khoác chiến giáp giơ tay, ra hiệu không càn đa lễ, quay đầu nhìn Mông Sơn Minh, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Dưới sự kết hợp của Ngưu Hữu Đạo và Tử Kim động, Thương Triêu Tông bỏ qua việc phối hợp với người của Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn, hoàn toàn đặt mình dưới sự bảo vệ của Tử kim động, cũng có nghĩa là hoàn toàn phân rõ ranh giới với Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn, hoàn toàn đứng về phía Tử Kim động.
Thương Triêu Tông lo lắng vợ con và Lam Nhược Đình bên kia có thể thuận lợi thoát hiểm hay không, báy giờ nhìn thấy hai người bình an trở lại, thuận lợi thoát khỏi không chế của Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn, lo lắng trong lòng mới xem như hoàn toàn biến mất.
Phải biết đây chính là một chuyện nguy hiểm, một khi để Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn nhận ra điều gì đó khác thường, hai nhà này chắc chắn sẽ hạ sát thủ.
Nơi này đã muốn thoát khỏi khống chế của bọn họ, người nằm trong tay thì bọn họ còn kiêng dè gì mà không dám xuống tay.
Bây giờ chỉ cần nhân vật quan trọng thoát hiểm thì không sao rồi, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn cũng sẽ không nóng nảy đến mức đại khai sát giới đối với thiên quân vạn mã ở dưới, nếu có thể thì giết được bao nhiêu? Chỉ cần nhân vật chủ chốt vẫn còn, nhân mã phân tán bất cứ lúc nào cũng có thể tập hợp lại, đã tiếp tục chiến đấu thì không thể ngăn cản được, khiến nước Yến đại loạn, hai nhà kia cũng không được lợi lộc gì.
"Lam tiên sinh." Thương Thục Thanh lên tiếng chào hỏi Lam Nhược Đình trước, sau đó đi tới bên cạnh Phượng Nhược Nam: "Tẩu tử!"
Nhìn thấy đứa bé, nàng lại không nhịn được mà bế đứa trẻ từ trong ngực Phượng Nhược Nam trêu đùa.
Sau đó, Mông Sơn Minh cũng lại muốn ôm đứa bé chơi đùa, đôi mắt to, đen lúc liếng của tiểu tử kia nhìn chằm chằm, có cái gì chạm vào miệng lập tức liếm, sau đó mút, chọc Mông Minh Sơn vui vẻ cười to.
Tu sĩ xung quanh nghe thấy tiếng cười bên này thì quay lại nhìn một lát, không phải cao thủ của Tử Kim động phái tới, mà là người của Ngưu Hữu Đạo, những người này chịu toàn bộ trách nhiệm đảm bảo an toàn cho những người chủ chốt, không dám chủ quan chút nào, ai cũng biết đây là thời điểm Linh Kiếm sơn và Tiêu Dao cung đang thẹn quá hóa giận.
Sau đó không cẩn thận làm đứa trẻ khóc lớn, Thương Triêu Tông dỗ thế nào cũng không nín, cuối cùng đành phải đưa đứa bé cho Phượng Nhược Nam, bọn họ còn có việc thương nghị, đứa trẻ quá ồn, để hai nữ nhân bế đứa bé đi dỗ.
"Tình hình trước mắt đã định!" Nhìn về phía xa xăm, Thương Triêu Tông cảm khái một câu.
Mông Sơn Minh trên xe lăn cũng cảm thán: "Thật là nghĩ không ra, Đạo gia thế mà trở thành trưởng lão Tử Kim động, xem ra Đạo gia sớm đã có mưu tính, là do chúng ta quá lo lắng."
Lam Nhược Đình đứng ở bên cạnh gật đầu: "Đạo gia làm việc, thật đúng là kín kẽ không một lỗ hổng, trước khi xảy ra cũng không để người ta nhìn ra được một ít đầu mối nào, cũng giấu được cả Linh Kiếm sơn và Tiêu Dao cung. Kịch vui này, Tử Kim động bên kia chắc hẳn là đã giúp Đạo gia diễn rất lâu rồi."
Thương Triêu Tông quay đầu nhìn Mông Sơn Minh: "Trước đó xem ra, cái báo động kẹp ở trong tình báo chắc hẳn là Tử Kim động âm thầm nhắc nhở."
Mông Sơn Minh ừ một tiếng, vuốt râu gật đầu: "Phong vân biến ảo, bộ bộ kinh tâm, bao nhiêu người sống chết chỉ là trong phút chốc, chỉ cần một chút bất trắc là vạn kiếp bất phục, bây giờ cuối cùng tất cả cũng đã kết thúc!"
Trước đó, khỏi phải nói bọn họ có bao nhiêu lo lắng, Ngưu Hữu Đạo hất cẳng tam đại phái dấy lên chiến sự, bên này tập hợp thiên quân vạn mã đối đầu với tam đại phái, vẫn một mực lo lắng tam đại phái tính sổ, bây giờ mới biết là lo xa quá rồi, Ngưu Hữu Đạo sớm đã có chiêu sau, cuối cùng dẫn đầu thế lực Nam châu nhanh chóng nương nhờ vào Tử Kim động.
Việc đóng kịch này cũng thật sự khiến cho người ta nơm nớp lo sợ, chuyện cứu con tin nguy hiểm như vậy, Ngưu Hữu Đạo không hề thỉnh cầu Tử Kim động bên kia trợ giúp, sau khi bị thương nặng Tử Kim động cũng không ra mặt bảo vệ, quả thực là liều mạng che giấu chân tướng phía sau, ngấm ngầm chịu đựng.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không làm giống như thật thì sao có thể che mắt được Linh Kiếm sơn và Tiêu Dao cung.
Nhưng Thương Triêu Tông vẫn có chút tò mò: "Theo ta được biết, đầu tiên hình như là Tiêu Dao cung lôi kéo Đạo gia, trước kia Long Hưu đã từng giao thiệp với Đạo gia, tại sao Đạo gia không chọn Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn mà lại một mình lựa chọn Tử Kim động?"
Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình đều lắc đầu, nguyên nhân phía sau, sợ là chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo biết rõ nhất.
Ngay lúc này, Công Tôn Bố đi vào, dâng lên một bức mật tín: "Vương gia, Đạo gia gửi thư."
"
"Ừ, làm phiền Công Tôn tiên sinh rồi." Thương Triêu Tông khách khí một câu, nhận thư rồi xem, sau khi đọc xong thì cau mày một lúc lâu mà không nói gì, dưới cái nhìn chăm chú của Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình, bức mật tín được đưa cho hai người xem.
Sau khi xem xong thì hai người cũng biết vì sao vương gia cau mày, ở trong mật tín Ngưu Hữu Đạo nói, mặc dù nhân mã Nam châu lập được đại công, nhưng trong nội bộ Tử Kim động đấu đá nhau là khó tránh khỏi, sợ không khống chế được hắn, sợ sẽ không để cho thế lực của hắn tiếp tục bành trướng, từ nước Triệu bên kia chiếm được đất đai, phỏng chừng nhân mã Nam châu không có chuyện gì cả.
Ngưu Hữu Đạo dặn dò bên này, nếu như xuất hiện tình huống như vậy, không được làm ầm lên, không nên làm loạn, cũng không cần bực tức, coi như chuyện đó chưa hề xảy ra, yên tâm dừng chân ở Nam châu, lấy được lòng dân, tích trữ lương thảo, khổ luyện tinh binh, để đợi thiên thời, việc sau cùng đã có Ngưu Hữu Đạo hắn tính toán rồi.
Sau khi đọc xong thư, Lam Nhược Đình thở dài: "Xem ra, Đạo gia ở Tử Kim động bên kia cũng không dễ chịu gì."
Thương Triêu Tông nói: "Nơi nào có người thì sẽ có tranh đấu, Đạo gia mới đi, điều đó là không thể tránh khỏi. Đạo gia đã nói như vậy, chắc là trong lòng đã có dự tính trước, chúng ta cứ thế mà làm theo thôi, nhân mã Nam châu chuẩn bị làm tốt việc lui quân. Nếu tướng sĩ phía dưới có lời gì oán giận thì mong rằng Mông soái đích thân ra mặt trấn an thêm."
"Vương gia yên tâm." Mông Sơn Minh gật đầu.
Có một số việc y tất nhiên là hiểu rõ, các tướng sĩ ở chiến trường phục tùng mệnh lệnh mà chém giết, ai mà không có tâm tư muốn kiến công lập nghiệp, địa bàn mở rộng mới có thêm nhiều chức vị trống, đánh đông dẹp bắc lâu như vậy, lập công lao lớn như vậy, không có phong thưởng tương xứng, quả thực là một sự đả kích sĩ khí của binh lính, không tránh khỏi sẽ có người oán trách.
Lam Nhược Đình cân nhắc nói: "Ta ở chỗ này cố gắng kiếm được nhiều tài vật để ban thưởng cho các tướng sĩ."
Một cơn gió thổi qua sườn núi, cỏ xanh chập chờn theo gió, trên không gió mây trôi qua.
Trên mặt đất rộng lớn, trong thiên quân vạn mã, Thương Triêu Tông tay nắm bảo kiếm bên hông, áo choàng sau lưng gió thổi tung bay.
Ba nam nhân đứng trên sườn núi đầy cỏ, sau khi nhìn về phía xa lại tiếp tục bàn bạc sách lược...
Nếu nói lúc đầu Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động người ngoài còn chưa biết thì đợi đến khi Tử Kim động hoàn toàn tiếp nhận công việc bảo vệ Thương Triêu Tông, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn lập tức sẽ phản ứng lại.
Sau khi nghe ngóng được Ngưu Hữu Đạo đã trở thành trưởng lão Tử Kim động, choang! Long Hưu đập vợ chén trà, thở phì phò đi tới đi lui.
Lúc này, ông ta làm sao có thể không biết Tử Kim động và Ngưu Hữu Đạo là một phe với nhau chứ!
"Sư phó, ta cũng đã sớm nói rồi, tặc tử Ngưu Hữu Đạo kia không đáng tin, nên sớm trừ khử hắn!" Dịch Thư ở bên cạnh tức giận bất bình, năm đó chuyện bị bóp mông, nàng ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, làm bẩn sự trong sạch khiến nàng ta không có ý nghĩ xuất giá.