Đạo Quân

Chương 1322: Lấy Đại Cục Làm Trọng (1)



"Ngậm miệng!" Long Hưu giận dữ quát một câu, dọa Dịch Thư sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

Đi đến chỗ lan can rồi dựa vào đó, nhìn ra cảnh rừng núi xa xa, sau khi cơn thịnh nộ dần dần tan biến, Long Hưu không thể không nghĩ lại, có phải là mình quá nhỏ mọn rồi không?

Chuyện ba nhà muốn tạo mối quan hệ thông gia với Ngưu Hữu Đạo, ông ta không phải là không biết, chuyện Cung Lâm Sách thu nhận Văn Mặc Nhi là nghĩa nữ, việc này vừa xảy ra, ông ta lập tức đoán được ẩn tình trong đó, từ những gì xảy ra sau đó, Ngưu Hữu Đạo chắc hẳn là từ chối tất cả.

Không nghĩ tới, Cung Lâm Sách lại bạo tay như vậy, đưa một vị trí trưởng lão cho Ngưu Hữu Đạo, đây chính là vị trí trưởng lão tam đại phái của một nước, không biết bao nhiêu người trong tam đại phái cả một đời đều nghĩ đến nhưng không thể chiếm được!

Ông ta tự cho là mình bây giờ mới hiểu rõ, thứ Ngưu Hữu Đạo muốn không phải là nữ sắc, mà là quyền vị, mình thật sự là quá nhỏ mọn!

Thật không ngờ rằng suy nghĩ của ông ta nửa đúng nửa sai, Tử Kim động đả động được Ngưu Hữu Đạo chính là nhờ cho quyền vị cũng không hẳn là quyền vị, nhưng Cung Lâm Sách cam lòng cho, một lần lên tận cao, nhưng cao hơn là không thể nào, cũng không thể đưa chức chưởng môn cho người khác.

Đứng ở góc nhìn của Ngưu Hữu Đạo, thông qua chuyện này có thể thấy được long dạ và khí phách của Cung Lâm Sách lớn hơn Long Hưu và Mạnh Tuyên, ở một mức độ nào đó có thể nói là khoan dung với người khác, đây chính là mấu chốt cuối cùng để Ngưu Hữu Đạo lựa chọn Tử Kim động.

Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, dùng nữ nhân tạo quan hệ thông gia để lôi kéo được hắn, nói đùa cái gì vậy?

Bên Linh Kiếm sơn cũng tức giận như vậy.

Chuyện này vừa xảy ra, rất nhiều chuyện cũng có thể làm liên tưởng đến bên trong bí cảnh Thiên Đô, có thể Nghiêm Lập và Ngưu Hữu Đạo đã sớm bắt tay với nhau, đám Tứ Hải yêu ma quỷ quái kia rất có thể chính là Tử Kim động giúp đỡ, Ngưu Hữu Đạo đứng thứ nhất Linh Chủng, rất có thể chính là đám yêu ma quỷ quái kia cho mang ra ngoài, bị lừa gạt thảm rồi.

Quả thực là có nằm mơ cũng chẳng ngờ, ai có thể nghĩ đến, lúc ấy có thể việc đứng thứ nhất liên quan đến tính mạng của Ngưu Hữu Đạo, để Tử Kim động mang ra ngoài mới ổn thỏa nhất, thế mà Ngưu Hữu Đạo mạo hiểm như vậy, thành công khiến tất cả mọi người không nghĩ đến mối quan hệ giữa hắn và Tử Kim động.

Chỉ vì kế hoạch phía sau mà đối với mình độc ác như vậy!

Còn có đằng sau chuyện cứu con tin, nguy hiểm như vậy thế mà không sử dụng người Tử Kim động, nhưng cũng không lộ ra chút sơ hở nào, kìm nén tức giận liều mạng, Linh Kiếm sơn, đám người Mạnh Tuyên không thể không thừa nhận rằng, đây chính là loại người hung ác!

...

"Đạo gia, Hoàng chưởng môn của Đại Thiền Sơn đã đến."

Quản Phương Nghi đứng trước một căn phòng gõ cửa.

Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo chỉ cần nhàn rỗi lập tức tu luyện, đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa mở hai mắt, đứng dậy ra mở cửa.

Trong đình viện, Hoàng Liệt quanh quẩn một chỗ, suy nghĩ rất nhiều, lúc âm thầm cảm khái, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, nhanh chóng tiến lên cười, chắp tay nói: "Đạo gia, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng Đạo gia vinh dự trở thành trưởng lão Tử Kim động!"

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, khoát tay áo.

Hoàng Liệt lập tức phất tay, ra hiệu người sau lưng dâng lên trưởng lão một hộp quà: "Đây là một chút thành ý, mong rằng Ngưu trưởng lão không chê!"

Ngưu Hữu Đạo nắm tay ông ta, nói: "Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy đâu." Nhưng vẫn quay đầu ra hiệu.

Quản Phương Nghi mỉm cười tiến lên cảm ơn, nhận hộp quà mang đi cất, đúng lúc đang cần tiền.

Hoàng Liệt cười theo, không ngừng nói những câu lấy lòng.

Hết cách rồi, bây giờ không giống ngày xưa, trước kia là đấu không lại người ta, hiện tại thì càng đừng nói đến chuyện đấu, Nam châu nhất định bị Tử Kim động khống chế, giờ đây cái thằng này trở mình một cái lại thành trưởng lão Tử Kim động, đã là ở chỗ cao cao tại thượng nhìn xuống Đại Thiền Sơn rồi, mà Nam châu là địa bàn của tên tiểu tử này, muốn loại trừ Đại Thiền Sơn là chuyện quá dễ dàng, nếu nịnh nọt không cẩn thận cũng không ổn.

Đột nhiên, bị Ngưu Hữu Đạo gọi tới, trái tim của ông ta đang treo lơ lửng.

Sau khi Văn Mặc Nhi dâng trà, Ngưu Hữu Đạo bảo nàng ta lui xuống, ngoắc tay với Hứa Lão Lục: "Địa đồ!"

Hứa Lão Lục lập tức trở về phòng lấy địa đồ mang đến, mở ra trước mặt hai người, Ngưu Hữu Đạo nhìn chăm chú vào địa đồ, nói: "Những năm gần đây, cùng Đại Thiền Sơn chen vào Nam châu, có chút hiềm khích, có phần bất công với Đại Thiền Sơn, có cái gì đắc tội mong rằng Hoàng chưởng môn đừng trách!"

Bây giờ còn nói cái gì mà trách móc hay không làm gì chứ, không phải là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu thêm à? Hoàng Liệt oán thầm trong bụng nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ nhận lỗi nói: “Nói cho cùng vẫn là chúng ta tầm nhìn hạn hẹp, Ngưu trưởng lão chí ở bốn phương, chắc sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt ở Nam Châu với chúng ta đâu nhỉ. Trước đây có chỗ nào làm không đúng, mong Ngưu trưởng lão rộng lòng tha thứ.”

Ngưu Hữu Đạo xua tay nói: “Đều đã qua cả rồi. Bây giờ nếu tiếp tục để Đại Thiền Sơn phải chen chúc ở Nam Châu cũng không ổn, ông thấy Quang Châu thuộc lãnh địa của nước Triệu trước đây thế nào?” Ngưu Hữu Đạo chỉ tay vào vị trí của Quang Châu trên bản đồ.

“Quang Châu?” Hoàng Liệt vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ, không biết rốt cục lời này của hắn có ý gì: “Hoàng mỗ ngu muội, kính mong Ngưu trưởng lão chỉ rõ.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đại Thiền Sơn tiếp tục chen chúc ở Nam Châu, bó tay bó chân, chắc hẳn cũng không thoải mái, ông nghĩ sao nếu để Đại Thiền Sơn dời đến trấn giữ ở Quang Châu?”

Nam Châu có Ngưu Hữu Đạo làm chỗ dựa, Đại Thiền Sơn vốn đã không vui vẻ gì, hôm nay Ngưu Hữu Đạo lại trở thành trưởng lão của Tử Kim Động, Đại Thiền Sơn tất nhiên cũng bị ép đến không thở nổi, nếu có nơi khác để đi, tất nhiên là mong còn không được. Nhưng Hoàng Liệt không tin Ngưu Hữu Đạo vừa mới tới Tử Kim Động mà lại có quyền hành lớn như vậy, có thể quyết định việc phân chia một châu thuộc quyền sở hữu của ai, ông ta không khỏi thắc mắc: “Đây là ý của Tử Kim Động sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ý của ai không quan trọng, chỉ cần Đại Thiền Sơn đồng ý thì mọi việc coi như ổn thỏa.”

“Việc này…” Hoàng Liệt vẫn không dám tin, “Ngưu trưởng lão, đây không phải chuyện có thể đem ra đùa được đâu.”

Ngưu Hữu Đạo thu tay về, hai tay đặt lên chuôi kiếm: “Sau một trận đại chiến, tu sĩ các nước đều tổn thất không nhỏ, nước Yến đánh Đông dẹp Bắc, chiến đấu đến tận bây giờ, tu sĩ hao tổn vô số kể, giờ đột nhiên có thêm nhiều địa bàn như vậy, trong nhất thời khó có thể tìm được đủ lực lượng đến trấn thủ. Điều quan trọng là, nội bộ Tử Kim Động cũng không muốn quyền lực của ta quá lớn, có cơ hội phân tách thực lực của ta thì chắc sẽ không chùn tay đâu, chỉ cần Đại Thiền Sơn mở miệng thì đây sẽ không phải vấn đề gì to tát.”

Trước mặt người không thuộc Tử Kim Động mà nói như vậy, quả thực là không hề lo lắng chút gì.

Hoàng Liệt nghe xong thấy vô cùng kinh hãi, cũng có hơi lo lắng không biết liệu tên này có phải đang cố tình thăm dò mình hay không, lời nói ra cũng có chỗ giữ lại: “Ngưu trưởng lão muốn Đại Thiền Sơn làm gì, Đại Thiền Sơn nguyện nghe theo sự phân phó của ngài.”

Ngưu Hữu Đạo dời ánh mắt khỏi bản đồ, quay đầu lại nhìn về phía ông ta: “Ông đi nói với Tử Kim Động, bảo rằng mưu đồ lật đổ ta lúc đầu khiến ta không vui, nói lần này ta tìm mời ông đến, có ý đồ tính toán nợ cũ. Coi đây là cái cớ, hy vọng có thể đổi nơi, chọn Quang Châu! tam đại phái chiếm được khối lợi ích lớn như vậy là cùng một khối với phần khu vực của Tử Kim Động. Tử Kim Động chắc hẳn cũng sẽ vui vẻ đồng ý cắt một phần cho người có mâu thuẫn với ta.

Hoàng Liệt vẫn không dám chắc bèn hỏi dò: “Ngưu trưởng lão, làm như vậy có được không?”

Ngưu Hữu Đạo không quanh quẩn vấn đề với ông ta nữa, nhấc thanh kiếm trong tay, vỏ kiếm chỉ vào Nam Châu: “Nam Châu, ta nói là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.