Đạo Quân

Chương 1343: Chuyện cũ cười trừ cho qua có được không? (2)



Ngưu Hữu Đạo có thể trong tình cảnh phức tạp như vậy mà vẫn có thể bổ sóng chém gió đi lên, năng lực này khiến Côn Lâm Thụ khá biến sắc.

Côn Lâm Thụ nghe xong, vẻ mặt như nằm mơ, tự lẩm bẩm: “Hắn dùng danh nghĩa cá nhân dành được hạng nhất bí cảnh Thiên Đô...”

Những sóng to gió lớn khác không khiến gã ta có cảm xúc sâu đậm như vậy.

Nhưng bí cảnh Thiên Đô thứ nhất đối với gã ta mà nói khá chấn động, gã ta không thể nào tưởng tượng được, tự nhận là mình không thể làm được.

Hỏa Phượng Hoàng gật đầu: “Đúng vậy, sư huynh, ở bí cảnh Thiên Đô Thiên Hỏa giáo chúng ta cũng định thu thập hắn, nhưng cũng chẳng làm gì được hắn, ngay cả tông môn cũng hết cách với hắn huống hồ là huynh. Vì sao hắn có thể trở thành trưởng lão của Tử Kim động? Chắc chắn là Tử Kim động đã nhắm vào thế lực trong tay hắn! sư huynh, Ngưu Hữu Đạo bây giờ thật sự đã không phải người bình thường, huynh muốn gây rắc rối cho hắn, tông môn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, vọng động tức là gây phiền toái cho tông môn, thậm chí là Tề quốc. Sư huynh, sức ảnh hưởng của hắn bây giờ có thể gây ra áp lực nhất định cho Tề quốc!”

“Phù!” Côn Lâm Thụ ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: “Sư muội, ta cũng không phải muốn tìm hắn gây phiền phức, ta chỉ muốn đường đường chính chính đấu lại với hắn một lần.”

Hỏa Phượng Hoàng lo lắng: “Sư huynh, chẳng lẽ huynh vẫn chưa hiểu sao? Huynh đã không còn tư cách tỷ thí với hắn nữa. Trừ phi hắn đi lạc bầy bị huynh gặp phải, nếu không căn bản không cần hắn động thủ, hắn còn cần đích thân động thủ với huynh sao? Dưới tay hắn cũng không ít cao thủ, ngay cả Vu Chiếu Hành cao thủ Đan bảng cũng đầu quân cho hắn rồi.”

“Sư huynh, thế lực của hắn quá lớn, chỉ cần hắn bằng lòng bán một nhân tình, chỉ cần một cái nói là có người đến gây khó dễ cho huynh rồi, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huynh tránh được sao? Trừ phi huynh vĩnh viễn trốn trong tông môn không ra ngoài! Huynh chủ động trêu chọc người ta, là huynh đuối lý, bắt nạt trưởng lão của người ta, Tử Kim động tìm đến tông môn hỏi tội, tông môn sẽ bàn giao như thế nào? Cho dù người ta có giết huynh, tông môn cũng khó giúp huynh nói được gì, là do huynh đuối lý.”

Nàng ta giữ lấy ống tay áo Côn Lâm Thụ: “Sư huynh, quên đi thôi, Ngưu Hữu Đạo bây giờ, với thực lực cá nhân của chúng ta không thể trêu vào hắn. sư huynh hãy nghĩ đến mặt tích cực đi, chuyện năm đó đã qua rồi cứ cho nó qua đi, nếu không có chuyện năm đó, sư huynh cũng không có được thành tựu như hôm nay, ở một mức độ nào đó Ngưu Hữu Đạo đã thành toàn cho sư huynh, chuyện cũ cười trừ cho qua có được không?”

...

“Bệ hạ, Yến quốc căn bản không có thành ý đàm phán, đây là kế sách kéo dài, rõ ràng là muốn nước ta tổn hao lực lượng ở Tống quốc, không thể kéo dài được nữa, rút quân thôi!”

Kinh thành Hàn quốc, trong ngự thư phòng hoàng cung đại nội, Đại tư mã Kim Tước đối mặt với hoàng đế Nhiếp Chấn Đình liên tục chắp tay cầu khẩn.

Ông ta cũng bị Ngô Công Lĩnh giày vò cho không thể nổi giận được nữa, những hành vi Ngô Công Lĩnh làm căn bản không giống hành động của vua một nước, căn bản không hề để ý đến sống chết của Tống quốc, mặc kệ quân địch tàn sát, quân địch thích hủy hoại thế nào cũng được, vẫn không giao phong chính diện với Hàn quốc, trốn, chạy, quấy rối, cứ như vậy sớm muộn Tống quốc cũng bị Ngô Công Lĩnh ohas nát.

Ba phái lớn của Tống quốc cũng biết, cứ tiếp tục thế này, cho dù có thể giữ được Tống quốc cũng không phải đại thương nguyên khí bình thường, cũng không biết mất bao lâu mới có thể khôi phục được. nhưng ba phái lớn Tống quốc cũng không còn quyền lựa chọn, còn con đường nào khác để đi chứ? Chỉ có thể cùng Ngô Công Lĩnh tiếp tục đập chén cơm của mình thôi.

Nếu không có uy hiếp từ bên ngoài, dĩ nhiên Kim Tước rất vui mừng khi thấy Tống quốc làm vậy, cũng biết Ngô Công Lĩnh làm vậy sẽ không thể kéo dài được lâu.

Nhưng Ngô Công Lĩnh không quan tâm những chuyện đó, vẫn giữ vẻ vô lại, giống như Tống quốc có sụp cũng không liên quan gì, vẫn tiếp tục kéo Hàn quốc ngươi xuống nước, rõ ràng là muốn tiêu hao quốc lực Hàn quốc để người khác chiếm lợi.

Nếu Mục Trác Chân còn tại vị, chắc chắn sẽ không dám làm như vậy, chắc chắn sẽ liều chết chống cự ngoại địch, nếu không dân chúng bốn phương kêu ca, vị trí hoàng đế kia căn bản không thể ngồi vững. Nhưng mặt này Ngô Công Lĩnh không chịu trách nhiệm, sai lầm đều do Mục Trác Chân gây ra, giờ ông ta chỉ tới thu thập cục diện rối rắm.

Bách tính làm sao biết được gì, “Tội kỷ chiếu” kia của Mục Trác Chân thật sự là đến chết cũng phải cõng oan ức trên lưng. Bách tính Tống quốc hận Mục Trác Chân muốn chết, đều cho rằng những cực khổ hiện tại do Mục Trác Chân gây ra, thấy quân Tống chạy tới chạy lui bận rộn, còn tưởng rằng đang chiến tranh, đều đang mong chờ Ngô Công Lĩnh sớm có này đuổi được ngoại địch.

Đối mặt với Yến quốc đã đứng vững chân, đang trong giai đoạn bắt đầu gấp rút khôi phục nguyên khí, Kim Tước đưa ra quyết định trọng đại. Dù sao quân Tống cũng không dám giao phong chính diện với quân Hàn, người cầm đầu ông ta rời đi một chút cũng không sao liền khẩn cấp chạy về kinh thành diện thánh.

Nhiếp Chấn Đình vẻ mặt nghiêm túc: “Đại Tư Mã, đạo lý ngươi nói trẫm đều hiểu, nhưng Hàn quốc bỏ ra cái giá lớn như vậy, tử thương nhiều binh sĩ như vậy, cứ lui binh như thế, gây ra chiến sự mà không thu hoạch được gì thì ăn nói thế nào với người trong thiên hạ?”

Kim Tước quỳ xuống, chắp tay nói: “Sai lầm hãy quy cho một mình thần, bệ hạ cứ hạ chỉ giáng tộithần, bỏ đi vị trí Đại tư mã của lão thần, lấy lão thần ra cho trên dưới triều đình một công đạo!”

Nhiếp Chấn Đình thay đổi sắc mặt, đi vòng ra khỏi bàn, bước nhanh về phía trước đỡ ông ta dậy, nói: “Tội ở Thiên Nữ giáo, sao có thể trách Đại tư mã? Nếu không có Thiên Nữ giáo vì tư dục của bản thân dung túng Ngô Công Lĩnh, thế cục sao có thể đi đến bước này?”

Kim Tước lắc đầu: “Giờ nói Thiên Nữ giáo gì đó đã không còn ý nghĩa gì nữa, bệ hạ có thể làm được gì Thiên Nữ giáo? Bệ hạ, chiến cơ đã mất, không thể gây thêm hậu hoạn nữa. Bản thân chúng ta phải ổn định, không thể để ngoại địch nhân cơ hội, nếu không biến cố trong khoảnh khắc sẽ khiến người ta khó mà phòng bị!”

Đến nhanh, đi cũng nhanh, sau khi Kim Tước diện thánh liền khẩn cấp trở về cảnh nội Tống quốc, lo liệu công việc đàm phán với Tống quốc.

Rút quân không thể nói rút là rút, cũng phải xem kẻ địch có bằng lòng không đã, trước hết phải liên hệ rõ ràng với Tống quốc, các ngươi đừng dày vò nữa, chúng ta rút lui, lợi cho các ngươi, không đánh với các ngươi nữa là được chứ gì?

Đương nhiên, cũng hy vọng đây là điều kiện để chấm m út chút lợi ích, chẳng hạn bắt Tống quốc cắt nhường vài châu.

...

“Bệ hạ!”

Tấn hoàng Thái Thúc Hùng đích thân tới, Thiệu Bình Ba vội vàng chạy tới cửa nghênh tiếp.

Quân thần đi vào, ngồi xuống trong hiên các, Thái Thúc Hùng cũng không dài dòng: “Cô vương vừa nhận được tin, Hàn Quốc chuẩn bị rút quân, Hàn Tống đã bí mật đàm phán, lập tức sẽ ngưng chiến, tứ phương tĩnh bình, bất lợi cho hậu sự của ta, chỗ ngươi rốt cuộc đang mưu tính thế nào?”

Thiệu Bình Ba trả lời: “Bệ hạ, Huyền Vi nắm giữ Vệ quốc nhiều năm, cây lớn rễ sâu, việc này không thể gấp được, nếu không sẽ bị cắn ngược. Bệ hạ, Tần quốc mới lập, bách phế đãi hưng, tương đương với thời kỳ bất lực viện trợ cho Vệ quốc, Tấn quốc ta chờ được.”

Thái Thúc Hùng vung tay lên: “Cứ chờ chờ chờ, hôm nay cô vương muốn biết, khi nào có thể động thủ, hôm nay ngươi nhất định phải cho cô vương câu trả lời rõ ràng!”

Giọng điệu không được tốt lắm, thực sự cũng rất phiền não, Khí Vân tông đã phái người đi tập kích cướp người trong hoàng cung Triệu quốc nhưng vẫn chưa trở về, ngay cả ba vị túc lão cũng không có tin tức, đến nay vẫn phải đi khắp nơi tìm người, đoán chừng đã xảy ra chuyện, có điều tổn thất này không thể tránh khỏi quá thê thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.