Thương Kiến Hùng cao giọng nói: “Chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo không phải người của Tử Kim động sao? Thân trưởng lão tuyệt đối đừng nói chuyện này cũng không liên quan đến Ngưu Hữu Đạo. Kẻ mù cũng có thể nhìn ra Ngưu Hữu Đạo mới là chủ mưu đằng sau!”
Thân Báo Xuân căng mặt ra, bị chặn cho không biết nói gì.
Quan hệ bên trong, người đến hiểu rất rõ, nhưng bọn hắn chỉ quan tâm đ ến một chuyện khác, Lạc Danh Kiếm nói: “Tội trạng quan viên Bắc châu triều đình kiểm chứng tại sao lại rơi vào tay Thiệu Đăng Vân? Nhiều chứng cứ phạm tội của quan viên như vậy sao lại rơi hết vào tay Thiệu Đăng Vân?”
Có một số chuyện bọn hắn phải làm cho rõ ràng, ba phái lớn lo lắng triều đình bên này cấu kết với Ngưu Hữu Đạo.
Thương Kiến Hùng thở dài: “Việc này là người bên dưới làm không đến nơi đến chốn, tội trạng sau khi tra rõ, vốn phải tập trung mang về kinh thành, ai ngờ trên đường gặp phải giặc cướp, trú quân Bắc châu nghe tin chạy tới bắt cướp, cùng lúc bắt cướp thì mớ chứng cứ phạm tội kia cũng rơi vào tay bọn họ, vì vậy tình thế mới mất khống chế!”
Thân Báo Xuân trầm giọng nói: “Ngươi đang yên đang lành, đi điều tra quan viên Bắc châu làm gì? hơn nữa còn thanh tra toàn diện, lấy đá nện chân mình là thế nào?”
Thương Kiến Hùng dõng dạc nói: “Bắc châu đã không còn nằm trong tầm khống chế của triều đình nữa.
Thứ duy nhất có chút tác dụng cản tay với các thế lực liên quan ở Bắc châu cũng chỉ có những quan viên địa phương do triều đình bổ nhiệm kia, ít nhất cũng có thể làm tai mắt cho triều đình. Nói những quan viên kia sẽ tuyệt đối trung thành với triều đình, lời nói này ra các ngươi tin sao? Triều đình nhất định phải nắm được chứng cứ điều tra phạm tội của bọn hắn trong tay, ai dám làm cỏ đầu tường, triều đình sẽ cho hắn thân bại danh liệt! Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm như vậy, có lỗi sao?”
Ba vị trưởng lão nhíu mày, đối phương giải thích hoàn toàn hợp tình hợp lý, thật sự không tìm ra được sai sót nào.
Chơi bài này, pháp lực cao thâm cũng vô dụng, bọn hắn so với Thương Kiến Hùng, còn kém xa!
Đợi đuổi cổ được ba người đi, Đại tổng quản Đường Ngữ xích lại gần bên cạnh Thương Kiến Hùng, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Cao đại nhân tới.”
“Ừm.” Thương Kiến Hùng nghiêng đầu ra hiệu.
Chỉ chốc lát sau, Cao Kiến Thành bước nhanh vào, sau khi hành kiến lễ liền hỏi: “Bệ hạ, nghe nói kia ba vị trấn giữ đến đây, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ông ta cũng lo lắng kế hoạch xảy ra sơ hở gì, sau khi nghe được phong thanh liền lập tức chạy tới tìm hiểu.
Thương Kiến Hùng gật đầu, híp mắt nói: “Hi vọng lần này có thể gây loạn.”
...
Cắt đường tài lộ, hành vi của Bắc châu thật sự đã chọc giận một vài người, chặt mất lợi lộc đến từ Bắc châu hàng năm của vài người, có thể vui được mới lạ.
Tiếng kêu gào tức giận của những người có liên quan của Tử Kim động làm chưởng môn Cung Lâm Sách khó chịu, ngay cả Nghiêm Lập cũng không giữ được bình tĩnh, ông ta cũng có được một phần lợi lộc do quan viên bên Bắc châu hiếu kính, Ngưu Hữu Đạo giết cả người mà ông ta bảo vệ, tương đương với chặt mất một đường tài lộ của ông ta.
Sau khi đại điện nghị sự ồn vào một phen, lấy chưởng môn Cung Lâm Sách làm đầu, thân là trưởng lão tông môn Nghiêm Lập, Nguyên Ngạn, Phó Quân Nhượng, Doãn Dĩ Đức, Mạc Linh Tuyết, cùng nhau chạy tới Mao Lư biệt viện.
Ngưu Hữu Đạo nghe thấy tin liền chạy ra, buồn cười nói: “Ngọn gió nào thổi chư vị cùng nhau tới đây?” Sau khi hành lễ, đưa tay mời mọi người vào trong.
Không ai đi vào, chỉ chặn ở cửa, Cung Lâm Sách trầm giọng hỏi: “Ngưu trưởng lão, Bắc châu xảy ra chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Bắc Châu? Bắc Châu có thể có chuyện gì?”
Nguyên Ngạn cả giận nói: “Bớt ở đây giả vờ hồ đồ đi, Thiệu Đăng Vân liên thủ với Thiên Ngọc môn huyết tẩy quan trường Bắc châu, ngươi dám nói ngươi không biết?”
Ngưu Hữu Đạo a một tiếng: “Việc này ấy à, ta còn tưởng là đại sự gì đáng để chư vị hưng sư động chúng, không phải chỉ giết vài tên tham quan ô lại thôi sao, có phải là chuyện gì đâu.”
Nguyên Ngạn: “Mấy tên? Đó là mấy tên sao? Giết bao nhiêu, trong lòng ngươi không rõ à?”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng một câu: “Ta và ngươi xuất thân hương dã, từ nhỏ đã bị tham quan ô lại hại thảm, chỉ cần có cơ hội, có bao nhiêu giết bấy nhiêu!”
Mạc Linh Tuyết: “Đó là quan viên triều đình bổ nhiệm, không tới phiên ngươi tự tiện giết chóc, nếu người trong thiên hạ đều giống như ngươi, cả Yến quốc này chẳng phải đại loạn à?”
Ngưu Hữu Đạo một tay đỡ kiếm, một tay dựng một ngón tay lên: “Chí ít Bắc châu, ta đảm bảo không thể loạn nổi, ai dám quấy rối ở Bắc châu thì cứ thử xem!”
Doãn Dĩ Đức nói: “Quan viên triều đình tự có luật pháp trừng phạt, mọi thứ đều có quy củ, ngươi thân là trưởng lão Tử Kim động, thân là một phần tử quản chế thiên hạ Đại Yến, nên giữ gìn quy tắc, há có thể làm bậy?”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, trừng mắt nói: “Các ngươi có ý gì? giết vài tên tham quan ô lại chẳng lẽ là giết nhầm sao?”
Doãn Dĩ Đức: “Triều đình đã tra ra chứng cớ phạm tội của bọn hắn, muốn trừng phạt bọn hắn cũng là triều đình trừng phạt, ngươi tham gia vào việc này là thế nào?”
Cung Lâm Sách đang mặt mày căng thẳng cũng khẽ lên tiếng: “Có một số việc cũng không cần thiết che giấu vòng vèo, giữa người một nhà nói rõ ràng cũng không sao, những quan viên kia ít nhiều đều có liên quan đến ba phái lốn, ngươi giết thế này, Tiêu Dao cung và bên Linh Kiếm sơn rất có ý kiến, giờ đều đang ý kiến với chúng ta, chuyện này nhất định phải có một bàn giao!”
Quản Phương Nghi đứng bên cửa nhìn thấy cảnh này, cảm giác như cả đám người này đang muốn vây công Ngưu Hữu Đạo.
Cung Lâm Sách nói: “Chuyện lần này, Tử Kim động có thể đ è xuống, nhưng quan viên triều đình bổ nhiệm tiếp cho Bắc châu, ngươi không thể can thiệp nữa.
Ý tứ này Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, các bên đang muốn bổ nhiệm những quan viên có liên quan đến mình tới Bắc châu, tiếp tục lợi ích của mỗi người.
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Mọi người cứ vây quanh ta thế này, ta không đồng ý không được, được, ta không can dự.”
Thấy hắn đồng ý, sắc mặt mọi người hơi dịu lại, chỉ cần không tổn hao đến lợi ích, những người bị giết bên Bắc châu, bọn hắn cũng chẳng để ý, vì những người kia mào ồn ào với Ngưu Hữu Đạo ở tông môn cũng không cần thiết. hơn nữa, tốt xấu gì Ngưu Hữu Đạo cũng là trưởng lão Tử Kim động, bên Bắc châu lại xuất quân có lý do, giết tham quan ô lại là chuyện không hề sai.
Thật tình không biết Ngưu Hữu Đạo chỉ không muốn cứng rắn đối đầu với bọn hắn mà thôi, muốn phái người tới Bắc châu tiếp, nghĩ hay thật, nằm giường bên cạnh há lại cho người khác ngáy, đảm bảo đi tên nào chết tên đó, đảm bảo sẽ không ai có thể ngồi trên vị trí kia được lâu, đảm bảo đến chết cũng không ai dám đi mới thôi.
Nghiêm Lập cũng không yên tâm với hắn, nhắc nhở: “Ngưu trưởng lão, có Thiệu Đăng Vân và Thiên Ngọc môn ở đó, ngươi cũng nói rồi, Bắc châu không loạn được, những quan viên triều đình kia có dính líu đến Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn, dù sao ngươi cũng là một thành viên của Tử Kim động, sau này mọi thứ cũng nên cân nhắc vì tông môn, không thể làm lung tung.”
Ý của lời này là, quân đội Bắc châu và thế lực tu hành đều là người của ngươi, Bắc châu đã ở trong tầm khống chế của ngươi, quan lại địa phương kia không thể nào ảnh hưởng được sự khống chế của ngươi đối với Bắc châu, không cần thiết phải quá để ý đến bọn hắn.
Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày, hắn không phải quá để ý đến quan viên địa phương Bắc châu, hắn chỉ muốn ép Thiên Ngọc môn nhập đội, bày tỏ thái độ.
Đương nhiên, chân tướng bên trong hắn sẽ không nói ra, hỏi ngược một câu: “Nghiêm trưởng lão đang giáo huấn ta sao?”
Nghiêm Lập: “Ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo trở mặt trong nháy mắt: “Nhắc nhở cái gì? Đừng có kéo Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn ra đây nói với ta, ta căn bản không muốn động tới người của bọn hắn, cũng không muốn làm việc này ở Bắc châu. Là trước kia có người cứ quấn lấy ta, nhất định phải gây phiền phức cho lão tử, coi lão tử là đất nặn hay sao?”