Không phải lòng nghi ngờ của hắn nặng, mà hắn đi được đến ngày hôm nay không thể không cẩn thận, chuyện lật thuyền trong mương hắn gặp quá nhiều rồi. Bí cảnh Thiên Đô theo lý mà nói hắn cũng không cần phải đi, ai ngờ vẫn làm cho hắn đi. Huống hồ hắn lại đắc tội với không ít người của Tử Kim động, có trời mới biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, hắn có thể giống như một người vô sự coi như không có chuyện gì sao?
Có một số việc không thể không đề phòng.
Chẳng những đề phòng, mà còn phải cực kỳ để tâm.
Sau khi vui vẻ với Nghiêm Lập rồi tiễn ông ta đi, Ngưu Hữu Đạo lập tức gọi Quản Phương Nghi và Viên Cương tới, bảo liên hệ với các bên liên quan Ngọc Thương của Hiểu Nguyệt các, trưởng lão Triều Kính Vạn Thú môn và Tứ hải, chuyến đi Thánh Cảnh này, bảo bọn họ phải phái ra những người đáng tin cậy của mình tham gia.
Phòng ngừa chu đáo, đề phòng vạn nhất!
...
Hàn quốc bắt đầu rút quân khỏi cảnh nội Tống quốc.
Vốn vẫn chưa bị ép đến mức nhất định phải rút quân, nhưng Kim Tước trước nay quen thận trọng, cảnh giác cao độ với những nguy hiểm có thể xuất hiện, vì thế không tiếc gánh tất cả trách nhiệm, mất cả vị trí Đại tư mã của mình, trực tiếp bị giáng chức thành thứ dân, kiên quyết cổ động Hàn quốc rút quân.
Sau khi biết được tin, Mông Sơn Minh mưu đồ không được như y ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy đáng tiếc, thật sự muốn Hàn, Tống mất sức, Yến quốc chưa chắc đủ khả năng nuốt cả Hàn Tống nhưng có thể vất vả một lần suốt đời nhàn nhã giải quyết hết hậu hoạn, Tần quốc mới lập quốc lực không mạnh chính là cơ hội!
Còn về Kim Tước bị biếm thành thứ dân, theo Mông Sơn Minh thấy chẳng qua chỉ là lời đồn nhảm, chỉ cần Kim Tước còn thánh quyến, một khi có việc, bất cứ lúc nào cũng có thể tái xuất. Người có địa vị như Kim Tước, có biếm thế nào cũng không thể trở thành thứ dân thực sự, vẫn sẽ có một đống người bảo hộ như thường.
Trên đường rút quân Kim Tước cũng phiền muộn không thôi, vốn định ép Tống quốc đang trong cảnh túng quẫn để làm điều kiện lui binh, hy vọng có thể bắt Tống quốc cắt mấy châu phủ trước đó Hàn quốc đã công chiếm cho Hàn quốc.
Trong quá trình đàm phán, ba phái lớn Tống quốc nghe thấy Hàn quốc bằng lòng rút quân đã âm thầm thở phào, vội vàng đồng ý.
Ai ngờ Ngô Công Lĩnh sống không chịu, kiên trì Hàn Quốc nhất định phải rút quân hoàn toàn và trả lại tất cả lãnh thổ Tống quốc đã chiếm đoạt, vì chuyện này còn không tiếc cổ động người dưới ồn ào hò hét,s nói gì mà tình nguyện chiến tử, một tấc đất cũng không nhường.
Tống quốc đã không có năng lực đánh tiếp, hao tổn thêm nửa năm nửa, cảnh nội Tống quốc sẽ bị hủy hoại, đại quân khó bù đắp được, cứ tiếp tục hao tổn thì cả quân Tống đều sẽ phải chết đói, đánh cái gì mà đánh?
Ba phái lớn của Tống quốc mặc dù tức giận nhưng cũng không có cách nào với Ngô Công Lĩnh, trong trường hợp này, cũng không thể thanh tẩy sạch sẽ người của phe Ngô Công Lĩnh được? nếu thật sự làm như vậy, e là Hàn quốc sẽ mừng chết mất, đừng nói rút quân mà chắc là sẽ nhân cơ hội đánh chiếm Tống quốc.
Cuối cùng, Ngô Công Lĩnh thắng.
Sách lược lớn của Hàn quốc đã đặt ra, rút quân là chuyện tất nhiên, Ngô Công Lĩnh nhất định phải bất chấp mọi giá ăn thua đủ với ngươi, Hàn quốc không thể vì mấy châu kia của Tống quốc, tiếp tục tiêu hao quốc lực Hàn quốc quấn lấy quân Tống được.
Cuối cùng hai bên đàm phán xong, quân Tống không triền đấu nữa, quân Hàn hoàn toàn rút về cảnh nội Hàn quốc.
Kết quả này dĩ nhiên khiến ba phái lớn của Tống quốc vô cùng mừng rỡ, hóa ra Ngô Công Lĩnh đã đúng, cường thế trước khi đàm phán của Hàn quốc chẳng qua chỉ đang hư trương thanh thế.
Trong quá trình này, đối mặt cường thế của Hàn quốc, cũng không phải ba phái lớn của Tống quốc hồ đồ, mà là quan điểm khác với Ngô Công Lĩnh.
Quân Hàn rút lui, hai nước ngưng chiến, cuối cùng đã không cần phải đánh nữa mà còn có thể thu hồi hoàn toàn quốc thổ bị chiếm của Tống quốc, các con dân Tống quốc sống sót khỏi khổ ạn vui đến phát khóc, tin vui đi đến đâu đều có tiếng hô to “Bệ hạ vạn tuế” đến đó, trong lúc nhất thời danh vọng của Ngô Công Lĩnh trong cảnh nội Tống quốc như mặt trời ban trưa, không ai có thể chạm vào!
Ba phái lớn Tống quốc nhận ra, ủng hộ Ngô Công Lĩnh thượng vị đúng là đã chọn đúng người, ít nhất là tốt hơn Mục Trác Chân.
“Tính ra, Ngô Công Lĩnh là tỷ phu của ngươi đấy? Chậc chậc, Hoàng đế tỷ phu!”
Tin tức Hàn, Tống ngừng tranh phong truyền về, nhắc đến Ngô Công Lĩnh, Quản Phương Nghi trêu chọc, thấy gương mặt của Ngưu Hữu Đạo cổ quái liền cười ngặt ngẻo.
Ngưu Hữu Đạo cũng không kìm được cười một tiếng, lắc đầu, vừa trầm ngâm nói: “Loạn thế chi gian hùng!”
Biết hắn đang nói về Ngô Công Lĩnh, Quản Phương Nghi khinh thường xì một tiếng: “Chẳng qua là tên tiểu nhân vô sỉ hơi may mắn thôi, nếu không phải ba phái lớn của Tống quốc bị buộc bất đắc dĩ, hoàng vị của Tống quốc cũng sẽ không rơi xuống đầu hắn?”
“May mắn? Cô nghĩ đây là may mắn nhặt được tiền trên đường à? Trong biến hóa cuộc đời này, may mắn không phải ai cũng có thể nắm bắt được đâu!” Ngưu Hữu Đạo lại khẽ lắc đầu, từ từ nói: “Người này cũng có chút năng lực đấy...” Hơi trầm mặc một lúc: “Ta phải tìm cơ hội nào đó đi gặp người này thử! Đại tỷ kết bái kia của ta cũng lâu lắm rồi không liên lạc, cũng nên qua lại một chút rồi, giúp ta viết một bức thư hỏi thăm sức khỏe nhé.”
“Hoàng hậu tỷ tỷ... phụt!” Quản Phương Nghi lại cười đến mức run rẩy, trưởng lão Thiên Nữ giáo lại trở thành hoàng hậu, cộng thêm quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, nghĩ lại thật buồn cười....
Hoàng cung Tống quốc, trong đình đài lầu các, Huệ Thanh Bình đầu đội mũ phương ung dung sang trọng, dựa vào lan can tay nâng bức thư đọc, là thư của Ngưu Hữu Đạo.
“Sư phụ, bệ hạ đã về.” Một đệ tử ăn mặc như cung nữ nhắc nhở, đều đã phản bội Thiên Nữ giáo mà còn mặc trang phục của Thiên Nữ giáo thì không thích hợp lắm.
Huệ Thanh Bình cầm thư hơi quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Công Lĩnh đang từ xa bước nhanh chân tới, thấy bộ dạng này, bà ta không khỏi nhíu mày.
Ngô Công Lĩnh cũng thật sự không giống với dáng vẻ hoàng đế, nhìn tới nhìn lui vẫn như một ông già thô lậu, không mặc hoàng bào mà chỉ mặc chiến giáp, người rám đen giống như cục than.
Ông ta đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt sau khi cả người gầy đi đã trở nên to hơn, sáng ngời có thần.
Đại chiến tạm ngưng, cả Tống quốc đã bị phá hủy không còn hình dạng gì, giờ quan trọng nhất chính là trấn an dân chúng mau chóng khôi phục trồng trọt, nhất định phải trồng bổ sung cho kịp mùa vụ, giờ ông ta đang bận bịu chuyện này, công việc của ông ta là dẫn nhân mã chạy tới chạy lui xem xét, mắng chửi người!
Những thứ khác ông ta không hiểu lắm, nhưng có một thứ ông ta phải để ý kỹ, lương thực, lương thực, vẫn là lương thực!
Cày cấy gieo hạt, lương thực mua từ Vệ quốc, giờ ông ta đang bận rộn mấy chuyện này.
Khác với Mục Trác Chân tiền nhiệm luôn trốn trong hoàng cung, vị hoàng đế như ông ta rất ít khi đặt chân ở trong cung mà luôn trên khoái mã bôn ba bên ngoài.
Thừa tướng Tử Bình Hưu tuổi tác khá lớn, không theo kịp bước chân ông ta: “Bệ hạ, người là hoàng đế, sao có thể cứ chạy bên ngoài mãi, thế này không hợp quy củ.”
Ngô Công Lĩnh: “Quy củ bàn sau đi, chuyện trồng trọt giao cho ta giải quyết, sau đó hẵng bàn chuyện quy củ với ta. Ngoài ba mươi dặm thành nam vẫn còn ngàn dặm bỏ hoang, sao không hề có dấu hiệu gieo trồng bù?”
Tử Bình Hưu: “Bệ hạ, bách tính lưu lạc, trong lúc nhất thời khó có đủ người để trồng trọt.”
Ngô Công Lĩnh quay đầu quát thuộc cấp: “Truyền quân lệnh của ta, điều mười vạn nhân mã kinh thành đi trồng trọt cho lão tử, bảy ngày sau, nếu thành nam còn bỏ hoang thì bảo chủ tướng đưa đầu đến gặp ta.”
“Rõ!” Thuộc cấp lĩnh mệnh.
Ngô Công Lĩnh: “Còn nữa, truyền lệnh cho trú quân các nơi, đừng nhàn rỗi nữa, trồng trọt hết cho lão tử. Nói cho bọn hắn, đợi khi luận công ban thưởng, nơi nào trồng trọt không tốt sẽ bị trừ một nửa công lao.”