Ngô Công Lĩnh quay đầu lại nói với Tử Bình Hưu: “Thừa tướng, hãy lấy danh nghĩa triều đình thông cáo với thiên hạ, trong thời gian chỉ định ai khai hoang đất trồng trọt được thì đất sẽ thuộc về người đó.”
Tử Bình Hưu không phải tướng lĩnh dưới trướng ông ta, sẽ không có chuyện ra lệnh là buộc phải làm, lúc này liền khuyên nhủ: “Bệ hạ, làm như vậy sợ sẽ xảy ra rối loạn, có vài vùng đất hoang chưa giám định rõ có phải vô chủ hay không, người khác mạo muội tới trồng trọt e sẽ gây nhiễu loạn.”
Ngô Công Lĩnh đi vào đình đài lầu các ngồi xuống, phất tay cho người dâng trà: “Ta nhớ trước kia Thiệu Bình Ba ở Bắc châu đã từng làm chuyện như vậy, hắn làm được, sao ta không làm được? ta mặc kệ những vùng đó là đất hoang có hay không có chủ, vẫn câu nói đó, trong thời gian chỉ định đất hoang có ai trồng trọt thì đất thuộc về người đó, cứ làm thế đi! Ai dám quấy rối, hỏi xem thanh đao trong tay bản tướng quân có đồng ý không!”
Ông ta lạnh lùng liếc mắt nói: “Đang thời chiến loạn.
Nhân lực Tống quốc đã bị tổn thất lớn, người là gốc rễ của Tống quốc! thừa tướng, năm nay đại loạn vừa ổn định lại ta không nói, nếu sang năm còn xuất hiện tình trạng chết đói trên diện rộng, khiến cho lòng người cảnh nội Tống quốc bàng hoàng, ta thấy Thừa tướng ông đây cũng làm đủ rồi đấy, cho dù ba phái lớn có cầu tình cho ông, ta cũng có biện pháp giết ông, tự ông xem thử mà làm đi!”
Đây là những lời một Hoàng đế sẽ nói sao? Vẻ mặt Tử Bình Hưu giật giật chắp tay nói: “Rõ!”
Ngô Công Lĩnh lại nói: “Chuyện đàm phán mua lương với Vệ quốc phải nắm chắc, lương thực Tống quốc ta không kiên trị được bao lâu nữa, đoạn đường vận chuyển lương thực cũng tốn khá nhiều thời gian, trong vòng nửa tháng muốn nhìn thấy kết quả chuyện mua lương. Đừng nói với ta là khó khăn, ngươi tự nghĩ cách đi, nếu đại thần đầy khắp triều đình mà ngay cả chút chuyện này cũng không giải quyết được thì ta cần bọn hắn làm gì? không xử lý được việc thì đi trồng chọt của ta, đừng có chiếm bồn cầu xong chẳng đi ra phân!”
“Rõ!” Tử Bình Hưu bất đắc dĩ đồng ý. Vị trước mắt căn bản không theo quy củ, đã bao nhiêu ngày rồi không tảo triều, trời vừa sáng đã ra khỏi thành, thậm chí mấy ngày cũng không thấy hồi cung, ngoại trừ lương thực, những cái khác đều mặc kệ, ném cho triều thần đi xử lý.
Đợi sau khi Tử Bình Hưu rời đi, Huệ Thanh Bình đi tới, ngồi ở một bên, hừ lạnh nói: “Bùn nhão không dính lên tường được, chẳng có chút phong thái Hoàng đế gì cả, có Hoàng đế nào không thượng triều như người không?”
Ngô Công Lĩnh hỏi lại: “Thế nào gọi là bộ dạng hoàng đế? Hoàng đế tam cung lục viện Tần phi vô số, ta mà có bộ dạng hoàng đế như vậy thì nàng có chịu không?”
Huệ Thanh Bình nhếch miệng, chuyển chủ đề không đề cập tới việc này, nhắc nhở: “Thừa tướng mới vừa nói cũng không sai, những đất hoang kia không phải tất cả đều vô chủ, nói câu khó nghe, chỉ e rất nhiều đất hoang kia là của các đại thần trong triều, ai mà không biết địa chủ lớn nhất thiên hạ chính là bọn hắn, chàng làm như vậy, triều thần không có ý kiến mới là lạ.”
Ngô Công Lĩnh: “Ý kiến? ta không phải Mục Trác Chân, Mục Trác Chân đã bị kiến của bọn hắn hại chết! Ta gác đao lên cổ bọn hắn, ý kiến của bọn hắn không trọng yếu.”
Huệ Thanh Bình: “Ai trồng trọt thì là đất của người đó? Những lưu dân kia ngay cả thóc giống cũng chẳng có, cuối cùng lợi chẳng phải vẫn là đám nhà giàu, tương lai một lượng lớn bách tính cảnh nội Tống quốc không có đất cày, ta xem chàng làm thế nào.”
“Chuyện sau này sau này hẵng nói, không đưa ra cái lợi trước mắt thì lấy ai dốc sức? Trước tiên cứ ổn định cục diện, đợi cục diện ổn định, lại thu thập bọn họ cũng không muộn.” Ngô Công Lĩnh khoát tay, không lảm nhảm mấy chuyện này với nữ nhân nữa, nhìn chằm chằm thư tín trong tay bà ta, hỏi: “Ai gửi thư vậy, Thiên Nữ giáo?”
Huệ Thanh Bình ném bức thư lên bàn: “Ngưu Hữu Đạo.”
“Ngưu Hữu Đạo? Huynh đệ nàng kết bái đấy à? Hắn viết thư cho nàng làm gì?” Ngô Công Lĩnh kinh ngạc, lập tức đưa tay cầm thư lên xem, đôi mắt to trong hình dáng gầy gò càng thêm có thần xoay tròn đọc, thấy trên thư chỉ kể những chuyện tình nghĩa trước kia, sau đó là mấy lời chúc mừng dê nghe, nói nếu rảnh sẽ đến gặp Huệ Thanh Bình ôn lại chuyện cũ gì đó.
Huệ Thanh Bình xùy tiếng nói: “Huynh đệ kết bái cái gì, lúc ấy chẳng qua là bị hắn lợi dụng, dùng được thì là đại tỷ, không dùng được thì ta có cầu xin hắn cũng vô dụng, giờ chắc thấy ta đắc thế nên mới lôi tình cũ gì đó ra, thứ tiểu nhân, để ý đến hắn làm gì.”
Sắc mặt Ngô Công Lĩnh nghiêm túc, trầm ngâm nói: “Lúc trước Thương châu là do Tử Kim động khống chê,s trên dưới Thương châu đều phải nhìn sắc mặt Tử Kim động, giờ hắn là trưởng lão của Tử Kim động.”
Huệ Thanh Bình thấy lão già thô lỗ này thô bạo đã nhiều, rất ít khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc này của ông ta: “Sao cứ cảm thấy chàng hơi kiêng kỵ hắn ấy nhỉ? Giờ chàng không ở Yến quốc, cũng không ở Thương châu, sợ hắn cái gì?”
Ngô Công Lĩnh cầm thư cân nhắc lắc đầu: “Theo những gì ta biết thì thấy, người này thật sự không đơn giản, hai mấy tuổi rời núi, cả đường vượt qua mọi chông gai, có thể nâng đỡ Thương Triều Tông đi đến ngày hôm nay, còn nắm chặt thế lực Thương hệ trong tay, ngay cả Mông Sơn Minh cũng cúi đầu nghe lệnh hắn, người này rất nguy hiểm!”
Huệ Thanh Bình: “Thế nào, sợ rồi à? Chàng từ một phản quân giờ trở thành hoàng đế Tống quốc mà còn cảm thấy không bằng hắn sao?”
Ngô Công Lĩnh khoát tay áo: “Không giống, hắn gần như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đi lên từ đủ các lực cản, không dễ dàng gì. Ta trong tay đã nắm sẵn mấy chục vạn nhân mã tạo phản, đã có thế từ sớm, cũng mượn bọn họ để đánh bại thế của Tống quốc, sau đó bọn hắn không có tâm trí để ý đến bên Tống quốc nên mới giúp ta có ngày hôm nay!”
Huệ Thanh Bình: “Nâng chí khí của người khác, diệt uy phong của chính mình, chàng có cần coi nhẹ bản thân như vậy không?”
Ngô Công Lĩnh đặt thư trong tay xuống: “Không phải tự coi nhẹ mình, mà là người này thật sự khiến ta có cảm giác nguy hiểm, nhiều người như vậy còn không thể Không phải tự coi nhẹ mình, mà là người này thật nguy hiểm trùng điệp quật khởi, điều này đã nói rõ vấn đề. Lúc trước các nàng thuyết phục Nam châu hắn xuất binh, ta mới khởi binh tạo phản, kết quả bị hắn bày kế, suýt chút nữa là bị lừa chết rồi, may là ta phản ứng nhanh mới tránh thoát một kiếp... Ta chinh chiến nửa đời tính cảnh giác với nguy hiểm cũng vẫn có.”
“Giờ hắn là trưởng lão Tử Kim động, trong tay lại nắm nhân mã tinh nhuệ nhất Yến quốc, có sức ảnh hưởng không thể coi thường với quân đội Yến quốc, ngay cả ba phái lớn của Yến quốc cũng phải nhìn sắc mặt hắn mấy phần, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Triệu quốc vong thế nào không thể thoát khỏi liên quan tới tên này. Trước đây không lâu, ta vừa nhận được tin, hình như hắn vừa chơi ba phái lớn Yến quốc, huyết tẩy Bắc châu một trận. người này bây giờ có thể nói là quyền cao chức trọng, Tống quốc ta lại ở cạnh bên Yến quốc, không thể không phòng!”
Huệ Thanh Bình chỉ chỉ thư: “Vậy ý chàng là?”
Ngô Công Lĩnh: “Loại người này rất nguy hiểm, bị để mắt tới thì phải cẩn thận. Không cần thiết đắc tội, cũng phải giữ chừng mực thích hợp, đừng để hắn dễ dàng quấn lấy. Hắn đột nhiên lấy lòng nàng, cũng chẳng biết là có ý định gì, nàng cứ tạm kết giao với hắn xem thử hắn muốn làm gì.”
...
Vân Đào Vân Hải, dưới cây cổ tùng trên đỉnh núi, Vũ Văn Yên đứng chắp tay, Côn Lâm Thụ bước đến hành lễ.
“Tới rồi.” Vũ Văn Yên quay người lại, mỉm cười nhìn y, trong lòng cảm khái, Thiên Hỏa giáo sau khi đời thứ ba tu luyện thành thì không có ai tu luyện được “Thiên Hỏa Vô Cực thuật” nữa, đáng tiếc không phải đệ tử thân truyền của mình.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu là đệ tử thân truyền của mình, chỉ e sẽ không có cơ duyên tu luyện được bí thuật chí cao này, không đến cấp bậc trưởng lão chỉ e không có cơ hội chạm đến bí thuật. Có sư tôn chưởng môn như mình đây, chuyện mạo hiểm bế quan mười năm tu luyện bí thuật cũng rất không có khả năng xảy ra.