Đạo Quân

Chương 1350: Cứ nói ta không ở đây (1)



Đối với chuyện này ông ta cũng chỉ có thể cảm khái, tạo hóa trêu ngươi!

Côn Lâm Thụ cung kính nói: “Không biết chưởng môn triệu kiến có gì phân phó?”

“Khoảng thời gian trước, Phiễu Miễu Các triệu tập chưởng môn các phái...” Vũ Văn Yên chậm rãi nói lại chuyện Thánh Cảnh.

Nghe xong, Côn Lâm Thụ liền hiểu ra, biết chuyện sư phụ lo lắng hẳn đã tới, nếu không chưởng môn sẽ không gọi riêng mình dến nói chuyện, liền hỏi: “Là đang muốn đệ tử vào Thánh Cảnh trải nghiệm?”

Trực tiếp hỏi ra khiến ánh mắt Văn Vũ Yên hơi khựng lại, nhìn kỹ y.

Vị trí của mỗi người khác nhau, suy nghĩ sự việc cũng khác nhau, dù sao Văn Vũ Yên cũng là chưởng môn Thiên Hỏa giáo.

Sau bao nhiêu đời, người đời sau sẽ nói chưởng môn nào đó đời nào đó là ai là ai, làm gì cho Thiên Hỏa giáo, có mấy người nhớ đến trưởng lão lúc đó là ai?

Cho nên suy nghĩ của chưởng môn với những trưởng lão bên dưới ít nhiều có chút không giống, mặc dù đều hi vọng Thiên Hỏa giáo phát triển tốt, nhưng chức trách của chưởng môn khác trưởng lão, trách nhiệm gánh vác cũng không giống, một người chỉ lo tốt việc của mình là được, một người phải nghĩ cho toàn cục.

Thiên Hỏa giáo vất vả lắm mới có một đệ tử tu luyện thành “Thiên Hỏa Vô Cực thuật”, đứng trên góc độ gánh vác lịch sử môn phái của Văn Vũ Yên, dĩ nhiên ông ta không muốn Côn Lâm Thụ đi Thánh Cảnh mà có ý định biến y thành trọng điểm bồi dưỡng.

Thế nhưng lần này, không có ai đứng bên phía ông ta, tất cả trưởng lão đều đem môn quy ra nói.

Mấu chốt là cả cao tầng của môn phái không một ai đứng ra nói giúp Côn Lâm Thụ, khiến cho ông ta chẳng có đường nào để cân bằng hai phía, ông ta cũng không tiện cứng rắn chống lại môn quy, một chưởng môn như ông ta mà lại cứng rắn thay đổi môn quy thì thành ra thế nào?

Văn Vũ Yên thở dài: “Côn Lâm Thụ, ngươi biết đấy, đệ tử bế quan cấm địa sau khi ra ngoài đều có trách nhiệm cần gánh, nhất là ngươi đã bế quan mười năm, trong mười năm này ngươi không làm bất kỳ chuyện gì cho môn phái, môn phái thì toàn lực chi viện ngươi mười năm, theo môn quy, nếu có nhiệm vụ lớn, ngươi nhất định phải đứng ra gánh vác.”

Côn Lâm Thụ: “Đệ tử hiểu, nguyện tuân theo pháp chỉ tông môn.”

Văn Vũ Yên: “Nếu như ngươi không muốn đi, ta cũng có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi nắm chắc thời gian chuẩn bị một chút, tìm một lý do thoái thác, ta sẽ tổ chức một cuộc biện luận trong môn, chỉ cần ngươi có lý, ta sẽ đứng ra nói giúp ngươi. Ngươi chỉ cần nắm chắc một chút, vì gánh trách nhiệm cho môn phái không nhất định phải đi Thánh Cảnh... có hiểu không?”

Ông ta hy vọng Côn Lâm Thụ hiểu, không phải ông ta không muốn giúp đỡ y, mà là phải có cái cớ để giúp đỡ y.

Côn Lâm Thụ im lặng: “Không cần biện luận, thứ đệ tử nên gánh vác đệ tử bằng lòng gánh vác, sẽ không né tránh, đệ tử bằng lòng đi Thánh Cảnh.”

Văn Vũ Yên nhíu mày: “Xem ra ta không nên tìm ngươi, hẳn là ngươi đã đi tìm sư phụ ngươi trước rồi.”

Côn Lâm Thụ: “Trước khi đi Thánh Cảnh, đệ tử có một thỉnh cầu.”

Sao tên này lại cố chấp như vậy? Văn Vũ Yên cau mày, hỏi: “Thỉnh cầu gì?”

Côn Lâm Thụ: “Năm đó đệ tử thua trong tay Ngưu Hữu Đạo, khiến môn phái hổ thẹn, đệ tử khổ tu mười năm, chính là để rửa nhục cho môn phái!”

Văn Vũ Yên trầm giọng nói: “Ngươi muốn đánh lại một trận với Ngưu Hữu Đạo?”

Côn Lâm Thụ: “Vâng!”

Văn Vũ Yên: “Ngươi có biết địa vị và thân phận bây giờ của Ngưu Hữu Đạo không?”

Côn Lâm Thụ: “Đệ tử biết.”

Văn Vũ Yên: “Nếu ngươi đã biết thì nên hiểu rõ, ngươi không có tư cách đánh với hắn, đường đường là trưởng lão Tử Kim động sao có thể liều mạng cùng ngươi.”

Côn Lâm Thụ: “Đệ tử không phải liều mạng với hắn, chỉ muốn khiêu chiến với hắn một lần!”

“Khiêu chiến?” Văn Vũ Yên mặt mày lạnh lùng: “Buồn cười! Ngươi đi khiêu chiến trưởng lão Tử Kim động, dựa vào cái gì? Ngươi hãy đứng ở góc độ khác ngẫm thử xem, đổi lại là đệ tử Tử Kim động đến khiêu chiến trưởng lão Thiên Hỏa giáo ta, có thể đồng ý được sao? Ngay cả trưởng lão phái ta hắn cũng đừng mơ nhìn thấy mặt.”

Côn Lâm Thụ: “Chính là bởi vì đệ tử biết mình không làm được nên mới khẩn cầu tông môn giúp đệ tử, có tông môn ra mặt, chuyện hẳn là sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”

“Hoang đường! Được rồi, tông môn không thể giúp ngươi những chuyện này đâu, việc này đừng nhắc lại nữa. Ngươi hãy chuẩn bị cho chuyện biện luận đi, cụ thể bổn tọa sẽ bàn bạc với sư phụ ngươi.” Văn Vũ Yên nói xong phất tay áo lách người bỏ đi, không nhiều lời với y nữa.

Nhìn núi xanh biển mây, sắc mặt Côn Lâm Thụ đầy đau đớn, y biết chưởng môn nói không sai, nếu y tìm tới cửa, đừng nói khiêu chiến gì đó, e là cả mặt Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng nhìn thấy...

Văn Vũ Yên thật sự nói được làm được, sau khi gặp Bàng Trác bàn bạc, lập tức đã mở ra cuộc tranh luận nhằm vào chuyện Côn Lâm Thụ có nên đi Thánh Cảnh rèn luyện hay không, sau đó Văn Vũ Yên thuận nước đẩy thuyền, chuẩn bị một cuộc biện luận công khai trong môn.

Trưởng lão của Thiên Hỏa giáo đều không phải kẻ ngu, đều nhận ra chưởng môn đang thiên vị Côn Lâm Thụ. nhưng chưởng môn làm việc kín kẻ, xử lý sự việc công bằng, hợp lý, cho mọi người biện luận cũng chẳng có gì sai nên không ai tiện nói gì.

Điều khiến chư vị trưởng lão không ngờ tới là, ngay lúc này, Côn Lâm Thụ chủ động tới tìm bọn hắn.

Ý tứ tìm bọn hắn đại khái là chỉ cần cho y so tài với Ngưu Hữu Đạo một trận, biện luận hay biện luận không quan trọng, y sẽ chủ động đồng ý đi Thánh Cảnh trước mặt mọi người.

Bắt trưởng lão Tử Kim động chấp nhận khiêu chiến của một đệ tử bên dưới của Thiên Hỏa giáo, việc này không dễ làm.

Hơn nữa, kiểu trao đổi này có vẻ hơi hoang đường.

Nhưng Côn Lâm Thụ nói, chỉ cần chư vị trưởng lão hết sức giúp y là được, còn thành hay không không quan trọng, chỉ cần tông môn cố sức giúp y là được rồi.

Thế là lại có chuyện, cả đám trưởng lão cũng thuận nước đẩy thuyền, đều tán thưởng thái độ té ngã chỗ nào bò dậy chỗ đấy của Côn Lâm Thụ.

Tóm lại mặc kệ bọn hắn nói thế nào, Văn Vũ Yên đều không đồng ý dùng danh nghĩa tông môn đi làm việc này, vẫn là hai chữ kia, hoang đường!

Cuối cùng đám trưởng lão đẩy một người ra, trưởng lão Tiền Phục Thành sẽ lấy danh nghĩa cá nhân dẫn theo Côn Lâm Thụ đến Tử Kim động bái phỏng, cũng cam đoan không gây sự.

Thái độ của bản thân Côn Lâm Thụ là điểm mấu chốt rất quan trọng, bản thân Côn Lâm Thụ không phối hợp thì còn biện luận làm gì nữa?

Mười con trâu cũng không thể kéo lại được, Bàng Trác suýt chút nữa thì thổ huyết, cũng mắng cho Côn Lâm Thụ máu chó phun đầy đầu.

“Gỗ mục không khắc được tượng, thôi, thôi!” Văn Vũ Yên cũng lắc đầu, phát hiện Côn Lâm Thụ này là bùn nhão không thể trét được tường, không có cái nhìn đại cục, chả trách năm đó lại chịu nhục dưới tay Ngưu Hữu Đạo, quá mức coi trọng bản thân rồi!

Loại người này sao có thể trở thành chưởng môn Thiên Hỏa giáo tương lai, tu vi có cao hơn nữa cũng vô dụng, cùng lắm chỉ có thể đứng bên làm trưởng lão thanh tịnh, nhiều nhất chỉ là dạng tay chân bán mạng cho Thiên Hỏa giáo mà htooi.

Không gánh được, Văn Vũ Yên cũng từ bỏ.

Lúc đầu, Văn Vũ Yên còn muốn đích thân chủ trì hôn sự cho Côn Lâm Thụ và Hỏa Phượng Hoàng, sau sự việc này, Văn Vũ Yên cũng mất hứng, ném trả cho Bàng Trác một câu, không nhẫn tâm hại Hỏa Phượng Hoàng trở thành quả phụ.

Ngụ ý là, Côn Lâm Thụ muốn đi tìm chết, ông ta cũng không cần thiết đích thân chủ trì hôn sự này.

Nhưng Hỏa Phượng Hoàng cũng thề không quay đầu lại, mặc kệ Côn Lâm Thụ muốn đi Thánh Cảnh hay không, vẫn bằng lòng gã cho y.

Ngày đại hôn cũng rất náo nhiệt, chuyện vui trong môn phái,chưởng môn cũng lộ mặt, bày tỏ chúc mừng.

Đêm động phòng hoa chúc, ngày tốt cảnh đẹp tất nhiên là ân ái.

Nhưng mà ân ái chưa được mấy ngày, vui vẻ còn chưa qua đi, Côn Lâm Thụ đã rời khỏi Thiên Hỏa giáo, muốn hoàn thành tâm nguyện 10 năm trước khi đi Thánh Cảnh.

Hỏa Phượng Hoàng sống chết nhất định phải đòi đi theo, nếu không sẽ không cho Côn Lâm Thụ đi, Côn Lâm Thụ đành phải mang cả nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.