Đạo Quân

Chương 1353: Dựa vào cái gì mà ta phải chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi?



Tiền Phục Thành vội nói: “Không sao, không sao, là chúng ta mạo muội tới quấy rầy.”

Ngưu Hữu Đạo cũng không khách sáo nhiều, đưa tay mời mọi người đi vào phòng khách ngồi.

Cả nhóm tiến vào phòng khách, chủ khách ngồi xuống, Côn Lâm Thụ và Hỏa Phượng Hoàng không tiện ngồi ngang hàng với Tiền Phục Thành nên đứng song song sau lưng Tiền Phục Thành.

Một lần nữa dâng trà, sau khi Ngưu Hữu Đạo mời dùng tra xong, hỏi: “Không biết Tiền trưởng lão tới tìm ta là có việc gì?”

Tiền Phục Thành buông tiếng thở dài, làm bộ nói: “Tần quốc vừa mới thành lập, lại rất gần với Tề quốc ta, thái độ của Hiểu Nguyệt các này chúng ta thật sự không lần ra được, Ngưu trưởng lão và Hiểu Nguyệt các có quan hệ không tệ là chuyện mọi người đều biết, ngay cả Hoàng đế Tần quốc cũng là học sinh của ngươi, cho nên mới cố ý tìm Ngưu trưởng lão hỏi thăm vài tình hình liên quan một chút.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không dối gạt Tiền trưởng lão, đây chỉ là hiểu lầm của ngoại giới, thực ra ta và Hiểu Nguyệt các không hề quen thuộc chút nào, chỉ quen biết có mình Ngọc Thương tiên sinh. Học sinh kia của ta là một con mọt sách, chỉ e trước kia ngay bản thân hắn cũng không biết chuyện của Hiểu Nguyệt các. Trước khi Hiểu Nguyệt các lập quốc, ta thật sự không hề biết gì về ý đồ của Hiểu Nguyệt các. Nói như thế nào nhỉ, Ngọc Thương tiên sinh giấu diếm ta quá kỹ. Nói cho cùng, ta cũng hoàn toàn chẳng biết gì về tình hình của Hiểu Nguyệt các, Tiền trưởng lão đến hỏi ta e là đã hỏi sai người rồi.”

Chuyện Hiểu Nguyệt các vốn chỉ là lý do của Tiền Phục Thành, không hề có ý định tìm hiểu sâu xa gì, nghe hắn nói vậy, Tiền Phục Thành vê râu trầm ngâm nói: “Nếu như vậy thì đáng tiếc thật.”

Gặp được Ngưu Hữu Đạo rồi, cũng đã nói đến nước này rồi, cuối cùng Côn Lâm Thụ không kìm được lên tiếng. “Ngưu trưởng lão còn nhận ra ta không?”

Tiền Phục Thành hơi nhíu mày, phát hiện Côn Lâm Thụ này sao không biết nhẫn nhịn, nhưng đã mở miệng, lời nói ra cũng không thể thu lại được.

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt sang, nhận ra thì đương nhiên là nhận ra, nhưng ngoài miệng lại nói: “Nhìn xem khá quen, không biết là vị cao nhân nào ở Thiên Hỏa giáo?”

“Côn Lâm Thụ!” Côn Lâm Thụ tự báo tính danh. “Năm đó ở Kính hồ Tề kinh, ta đã từng giao thủ với Ngưu trưởng lão, cũng từng thua dưới tay Ngưu trưởng lão.”

Ngưu Hữu Đạo a một tiếng: “Nhắc đến chuyện này thì nhớ ra rồi, là ngươi à! Không ngờ là vẫn còn có thể gặp lại.” Sau khi ứng phó một câu thì không thèm để ý nữa, đứng dậy nói với Tiền Phục Thành: “Tiền trưởng lão, chuyện của Hiểu Nguyệt các ta thật sự không rõ, ta vẫn còn vài việc, nếu đã tới thì hãy để Nghiêm trưởng lão làm chủ nhà tiếp đón, Ngưu mỗ đi trước một bước.”

“Ngưu trưởng lão...” Tiền Phục Thành đứng dậy theo, muốn khuyên cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Ngược lại Côn Lâm Thụ thì lắc mình một cái ngăn ở phía trước, đưa tay chặn lại: “Ngưu trưởng lão xin dừng bước!”

Thấy tình huống này, Quản Phương Nghi ngay lập tức trừng mắt, nghiêm nghị khiển trách quát mắng: “Lớn mật! Người đâu!”

Vừa xảy ra động tĩnh, mấy người bên ngoài nhanh chóng lách vào, Trần Bá, Hứa Lão Lục, đặc biệt là Vu Chiếu Hành ngay lập tức xông đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đề phòng, bên ngoài vừa gọi một tiếng, cả một đám người của Mao Lư biệt viện xông vào.

Tình cảnh này, hơi có gì bất bình thường, giống như sắp ra tay với người của Thiên Hỏa giáo.

Bầu không khí trong ngoài phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Ngưu Hữu Đạo như cười như không nhìn Côn Lâm Thụ cản trước mặt mình, phát hiện vị này lá gan không nhỏ, dám chạy đến nơi đây giương oai, một đệ tử Thiên Hỏa giáo mà dám chạy ra cản đường trưởng lão Tử Kim động, thật đúng là chán sống.

Nghiêm Lập cau mày nói: “Tiền trưởng lão, đệ tử Thiên Hỏa giáo ngươi chạy tới Tử Kim động động tay động chân là có ý gì?”

Tiền Phục Thành cũng nổi giận, trước khi đến đã cam đoan với chưởng môn, sẽ không gây chuyện với bên này, đã tới rồi, có chuyện gì thì nói, cố gắng thuyết phục là được, không được thì thôi, Côn Lâm Thụ ngươi cũng tự đồng ý rồi, cho nên mới cùng ngươi đi chuyến này, nhưng tên điên Côn Lâm Thụ này lại dám cảm đường trưởng lão Tử Kim động ngay trên địa bàn Tử Kim động, cũng không khỏi quá đáng rồi.

Làm gì có môn phái nào có thể chấp nhận chuyện như vậy, ai có thể để người ngoài giương oai trong môn của mình? Giờ cho dù người ta có giế t chết ngươi, ngươi cũng chẳng có lý lẽ gì cãi lại.

Mấu chốt là thân phận của hai người hoàn toàn không ngang nhau, nếu là trưởng lão của Thiên Hỏa giáo làm như vậy còn có thể nói cho qua.

“Làm càn!” Tiền Phục Thành cũng thét lên với Côn Lâm Thụ một tiếng.

Hỏa Phượng Hoàng luống cuống, mau tới trước, đưa tay kéo bàn tay đang đưa ra cản đường của sư huynh lại, muốn kéo sư huynh về: “Sư huynh, đừng như vậy mà.”

Côn Lâm Thụ nghiêm mặt.

Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay hơi đẩy đẩy người Hứa Lão Lục cản phía trước, nói với Côn Lâm Thụ: “Nhớ năm đó, ta đã nhiều lần nhượng bộ, ngươi lại hùng hổ dọa người không thả, đảo mắt đã nhiều năm như vậy, cái bệnh tự cho mình là đúng, khinh người này vẫn không thay đổi. Côn Lâm Thụ, ngươi đang muốn sống mái với ta đúng không, nếu bản thân ngươi cứ cố chấp thì chỉ tự gây phiền phức cho mình thôi. Nơi này, không phải chỗ cho ngươi giương oai, hiểu chưa?”

Côn Lâm Thụ mặt mày đau khổ, chắp tay nói: “Ngưu trưởng lão, chuyện không phải như người nghĩ, ta đến đây là để bồi lễ xin lỗi người.”

“A, hóa ra là vậy!” Ngưu Hữu Đạo khoát tay với hai bên: “Nếu là đến bồi lễ xin lỗi, mọi người cũng đừng khẩn trương, lui ra, đều lui ra đi.”

Mấy người xông vào trong phòng lập tức chậm rãi lui ra, nhưng không đi ra ngoài, Vu Chiếu Hành mặt không đổi sắc vẫn ở cạnh Ngưu Hữu Đạo đề phòng.

Côn Lâm Thụ một lần nữa chắp tay nói: “Ngưu trưởng lão, chuyện năm đó thật sự do ta không đúng, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với ta, đừng để chuyện đó trong lòng.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, không ngờ đối phương thức chờ mình cả đêm chỉ để đơn giản nói lời xin lỗi như vậy, vì chuyện này hoàn toàn không cần thiết, năm đó Ngưu Hữu Đạo hắn không hề chịu thiệt, đối phương đã chịu thiệt bị mình đánh trọng thương, cần gì phải chạy tới nhận lỗi chứ?

Liền cười nói: “Biết sai có thể thay đổi là rất tốt, được rồi, ngươi chịu nhận lỗi thì ta cũng chấp nhận, giờ có thể tránh đường được rồi chứ?”

Côn Lâm Thụ không nhường đường, vẫn chắp tay nói: “Ngưu trưởng lão, năm đó sau khi ta thảm bại dưới tay người, ta đã bế quan cho đến giờ, khổ tu mười năm, chính là để tới gặp người.”

Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Bế quan khổ tu mười năm chỉ để chạy đến bồi lễ nhận lối với ta thôi sao? Như vậy không khỏi nghiêm trọng quá rồi đấy chứ. Được rồi, quá khứ đã qua rồi, ta cũng không so đo, bàn giao với ngươi như vậy được rồi chứ?”

Côn Lâm Thụ: “Ngưu trưởng lão, lần này đến hy vọng người có thể cho ta một cơ hội.”

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái nói: “Cơ hội? Ta có thể cho ngươi cơ hội gì?”

Côn Lâm Thụ mặt mày khó xử, cũng biết lời này khó nói ra miệng, nhưng y tới đây là vì cái gì, cuối cùng y vẫn tự nhiên nói: “Hy vọng Ngưu trưởng lão sẽ so tài với ta một trận, mong Ngưu trưởng lão thành toàn.”

Nghiêm Lập đứng một bên lông mày nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Làm càn! Ngươi là cái thá gì, dám chạy đến nơi đây gây chuyện với trưởng lão Tử Kim động?” Nghiêng đầu nói với Tiền Phục Thành: “Tiền huynh, Thiên Hỏa giáo huynh dạy dỗ đệ tử như vậy sao? Tìm tới cửa gây chuyện, đây hẳn là mục đích chính của các người?”

Tiền Phục Thành vội vàng giải thích: “Không có không có, ta cũng không biết tiểu tử này sao lại lên cơn điên, sau khi quay về ta nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, cho hắn biết thế nào là quy củ.”

“Hắn đã không tuân quy củ, còn nói quy củ cái gì, có quy củ hay không sau này hãy nói.” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng chen lời, tiếp tục nhìn chằm chằm Côn Lâm Thụ hỏi: “Bằng hữu, ai cho ngươi tự tin chạy tới đây vậy? Ta có to gan nhưng cũng không làm những chuyện thiếu não như vậy, ngươi chạy tới đây là để tự rước lấy nhục, có biết hay không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.