Phó Quân Nhượng: "Đã bị hắn xoay như chong chóng rồi. Vị Ngưu sư đệ này của chúng ta đúng là không phải thứ tốt."
Mạc Linh Tuyết: "Thiên Hỏa giáo có thể đưa tên kia tới khiêu chiến, ta thật lo lắng không biết Ngưu Hữu Đạo ứng phó được hay không?"
Phó Quân Nhượng: "Tên này cũng đã chuẩn bị dược rồi, chỉ cần thắng, có chuyện gì mà hắn không làm được."
Cung Lâm Sách: "Các ngươi biết là được, nếu bị truyền ra ngoài cũng chẳng phải chuyện đáng tự hào gì. Việc bỏ thuốc chấm dứt ở đây, không nên nhắc lại. Đường đường Tử Kim động... mất mặt! Việc này chúng ta cũng không biết, chỉ là hành vi cá nhân của Ngưu Hữu Đạo."
"Phải!" Hai người đáp lại.
...
Khách cũ lại tới, lần này Ngưu Hữu Đạo đúng là sảng khoái, không lảng tránh nữa, lộ diện ra gặp khách.
Gặp mặt chào hỏi, Ngưu Hữu Đạo bình thản nói:
"Lúc này là làm việc chính hay là vẫn muốn bám theo phiền phức mãi?"
Tiễn Phục Thành không hé răng, Côn Lâm Thụ ôm quyền nói:
"Chuyện khiêu chiến, lời Ngưu trưởng lão nói có phải là thật?"
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu lên trời:
"Đi ra ngoài hỏi một chút sẽ biết, Ngưu mỗ không hiểu biết nhiều, chỉ biết ta là một người giữ chữ tín, tất nhiên phải giữ lời. Làm sao, thương lượng được rồi, đồng ý với điều kiện của ta? Nếu đã nghĩ thông rồi thì ta có thể suy nghĩ một chút."
Thật là muốn nói chết người không đền mạng.
Côn Lâm Thụ nghiêm mặt nói:
"Ngưu trưởng lão, ngài cũng là đàn ông. Ta cũng là đàn ông. Bất kể giữa ngài và ta có thân phận hay địa vị gì, việc của đàn ông không liên quan đến phụ nữ, đây không phải hành vi của đại trượng phu. Sư muội của ta không liên quan gì đến việc này. Trong các điều kiện mà ngài đưa ra, chỉ cần xóa đi điều liên quan đến sư muội, điều khác đều dễ nói."
Ngưu Hữu Đạo cau mày nói:
"Buồn cười! Ta có phải đàn ông hay không còn cần ngươi phải nhắc mới biết hay sao? Bất kể thân phận địa vị ra sao? Nếu đã bất kể thân phận hay địa vị, ngươi còn có thể khách khí đứng ở chỗ này nói với ta lời ấy hay sao? Ta không có kiên nhẫn bàn luận với ngươi, đã cho ngươi thể diện thì đừng có vứt bừa. Muốn luận thì chính là luận thân phận địa vị, thận phận của ta là gì, của ngươi lại là gì? Một ngươi có tư cách ép buộc hay sao? Liên lụy nhiều hơn một người bên ngươi làm cái giá đánh đổi thì đã làm sao? Đương nhiên..."
Ngưu Hữu Đạo chỉ Tiễn Phục Thành:
"Tiễn trưởng lão nói mới đủ trọng lượng. Nếu ngươi có thể thuyết phục Tiễn trưởng lão làm nô coi như tiền cược, ta cũng có thể buông tha cho hai vợ chồng các ngươi."
Tiễn Phục Thành sầm mặt xuống, nói đùa gì thế? Ông ta đường đường là trưởng lão Thiên Hỏa giáo, sao có thể làm món tiền cược, làm nô? Nếu bị truyền ra ngoài, Thiên Hỏa giáo còn có thể diện gặp người sao?
Côn Lâm Thụ nói:
"Tuyệt đối không thể để Tiễn trưởng lão làm tiền đặt cược! Ngưu trưởng lão, Côn mỗ mang thành ý tới đàm luận, chỉ cần ngài buông tha cho sư muội của ta, ngài có thể nói ra điều kiện khác để thương lượng."
"Ta nói ra điều kiện khác, ngươi cũng không cho được, nói thương lượng làm gì? Ta cứ muốn ngươi và vợ của ngươi đấy, không đồng ý thì khỏi bàn, tiễn khách!"
Ngưu Hữu Đạo vứt lại một câu rồi phất áo đi thẳng.
Côn Lâm Thụ nắm tay không nói.
"Ngưu trưởng lão."
Nghiêm Lập gọi theo, bước nhanh chạy tới.
Đuổi theo Ngưu Hữu Đạo, ông ta nhỏ giọng nói:
"Ta nhọc nhằn khổ sở chạy tới chạy lui vì chuyện này đã sắp thành chân chạy của ngươi rồi. Ngươi làm cái gì thế? Chẳng phải ngươi xung đột với Côn Lâm Thụ kia sao? Làm sao cắn chặt vào lão bà của người ta không chịu buông? Ngươi không thật sự coi trọng vợ của người ta đấy chứ?"
Ngưu Hữu Đạo: "Phí lời! Huynh không nhận ra sao? Cái thằng ngu kia là con lừa. Một khi mà y thất bại, huynh có tin là y lập tức tự sát không? Ta cần người chết có ích chó gì! Lão bà y trên tay ta... Ta nói này Nghiêm sư huynh, lấy sự thông minh của huynh, chúng ta lại đều là đệ tử danh môn chính phái, không cần ta phải nói rõ ràng ra như vậy chứ?"
"..." Nghiêm Lập không nói gì, đã hiểu, ông ta đã hiểu.
Nghiêm Lập không ngốc, đã nói tới mức độ này làm sao lại không hiểu, đơn giản là bắt lấy phu nhân của Côn Lâm Thụ để bắt bí y mà thôi.
Lại nói, nghĩ lại cũng thấy đúng. Với kẻ cứng đầu như Côn Lâm Thụ, nếu y thật sự thua, khó có thể bảo đảm là y sẽ không làm ra chuyện điên rồ.
Say khi hiểu thâm ý, Nghiêm Lập không còn ý kiến gì nữa. Ông ta cũng cảm thấy phải bắt lấy lão bà của Côn Lâm Thụ.
Nghĩ xong, Nghiêm Lập không lôi kéo Ngưu Hữu Đạo nữa, phất tay áo rời đi.
Ai ngờ sau khi hai người vừa dứt lời, Ngưu Hữu Đạo đang xoay người đi ra cửa, đột nhiên nhiên có người hô lên:
"Ta đồng ý!"
Ngưu Hữu Đạo và Nghiêm Lập cùng quay đầu nhìn lại, là Hỏa Phượng Hoàng vừa gọi. Hỏa Phượng Hoàng nói với Côn Lâm Thụ:
"Sư huynh, ta đồng ý làm tiền cược lần này!"
Tiễn Phục Thành sửng sốt, không ngờ Hỏa Phượng Hoàng lại chủ động biểu thị.
Côn Lâm Thụ cũng sửng sốt, chợt lắc đầu liên tục:
"Không được tuyệt đối không được."
Hỏa Phượng Hoàng lôi tay y, cười gượng ép nói:
"Sư huynh, chỉ cần huynh thắng, tất nhiên ta sẽ không sao. Ta tin huynh có thể thắng."
Côn Lâm Thụ từ chối:
"Không được."
Hỏa Phượng Hoàng hỏi y:
"Lẽ nào sư huynh không chắc chắn thắng sao?"
"Chuyện này..."
Côn Lâm Thụ do dự. Y có thể thắng, sư muội tất nhiên sẽ không sao, mà mình chắc chắn thắng.
Hỏa Phượng Hoàng:
"Sư huynh có thể thắng thì không có gì đáng lo lắng."
Lời nói của sư muội khiến Côn Lâm Thụ thực sự khó lựa chọn. Y rất muốn so đấu một trận với Ngưu Hữu Đạo. Vì ngày này, y đã chịu khổ mười năm rồi! Nhưng dùng vợ ra làm tiền cược thì thật quá đáng.
Cõi lòng y rối loạn, không biết quyết định thế nào, đành nhìn phía Tiễn Phục Thành, hỏi:
"Trưởng lão, ngài cảm thấy làm sao?"
Tiễn Phục Thành lạnh nhạt nói:
"Việc này các ngươi không nên hỏi ta. Đây là chuyện của phu thê các ngươi, tự các ngươi quyết định!"
"Trưởng lão, việc này ta có thể quyết định thay sư huynh."
Trong nụ cười đầy chua xót, chỉ bản thân nàng ta biết được có mùi vị gì. Nàng ta cũng không muốn lấy chính mình làm tiền cược, nhưng nàng ta biết, đây là tâm nguyện của sư huynh. Nếu sư huynh không thể đánh một trận với Ngưu Hữu Đạo, trong lòng sư huynh vĩnh viễn không qua được nấc này. Cũng như sư huynh nói, sau khi đi Thánh cảnh, y chưa chắc đã có thể sống sót trở về.
Nội tâm Côn Lâm Thụ cực kỳ bối rối, nhưng không còn cách nào khác. Ngưu Hữu Đạo nhất định lấy những điều kiện kia, quyết không tha.
Tiễn Phục Thành nhìn phản ứng của y. Một lát sau không thấy y phản đối nữa, ông ta quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo:
"Ngưu trưởng lão, chúng ta có thể đồng ý với điều kiện của ngươi."
Ngưu Hữu Đạo nhìn Nghiêm Lập. Nghiêm Lập rất nể mặt Tiễn Phục Thành, biết thời biết thế lôi Ngưu Hữu Đạo một cái, nhắc nhở hắn.
"Nghĩ thông rồi?" Ngưu Hữu Đạo đi trở về hỏi.
Tiễn Phục Thành: "Y bế quan khổ tu mười năm chính là để có thể so đấu với ngươi một trận. Chỉ cần Ngưu trưởng lão đồng ý, cứ làm theo điều kiện mà Ngưu trưởng lão nói đi."
Ngưu Hữu Đạo: "Nếu như thế, ta cũng không phải người nói không giữ lời, so đấu một trận cũng không có gì. Nhưng nói miệng không bằng chứng, ta sao biết sau này các ngươi có hối hận rồi làm phản hay không?"
Tiễn Phục Thành: "Ngươi muốn như thế nào mới tin tưởng?"
Ngưu Hữu Đạo: "Không bằng lập xuống chứng từ!"
Tiễn Phục Thành: "Chứng từ dễ bàn."
Ngưu Hữu Đạo nói với Nghiêm Lập:
"Nếu đã đưa ra tiền cược, vậy thì xin mời một người trung gian làm chứng. Làm phiền Nghiêm trưởng lão phái người mời chưởng quỹ tiền trang Thiên Hạ gần đây tới một chuyến. Có người của tiền trang Thiên Hạ làm chứng, chắc hẳn không kẻ nào dám chống chế. Người của tiền trang cũng rất kín miệng, bất kể ai thắng ai thua cũng sẽ không bị tuyên dương ra ngoài."
Tiễn Phục Thành cau mày:
"Cần phải như vậy sao? Chẳng lẽ Ngưu trưởng lão không tin chúng ta?"
Ông ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, sao lại có cảm giác như đối phương rất tự tin.