Thương Thục Thanh kinh sợ đến mức che miệng, cố kìm tiếng kêu sợ hãi.
Nàng thấy, dưới uy lực xung kích to lớn của quả cầu lửa, ánh lửa bùng lên, đất đá bị hất bay ra.
Ánh lửa tỏa ra không còn dày đặc như trước, Thương Thục Thanh không nhìn thấy, nhưng pháp nhãn của mọi người khác lại thấy rõ tình hình trong ánh lửa.
Ngưu Hữu Đạo sừng sững đứng tại chỗ không nhúc nhích. Búi tóc được vấn cao trên đầu đột nhiên vỡ tung. Mái tóc dài lay động bên trong ngọn lửa rực cháy, nhưng không bị thiêu đốt.
Bộ y phục Tử Kim động của phiêu phiêu trong ánh lửa, tay áo phất phơ, cũng không bị ngọn lửa đốt cháy.
Người của Tử Kim động ngạc nhiên, nhận ra Ngưu Hữu Đạo không sợ lửa. Không biết là vì lực công kích của ngọn lửa kia không đủ hay là điều gì khác, Ngưu Hữu Đạo thậm chí không hề né tránh, lại không thèm nhúc nhích.
Không biết có phải là do lực công kích của lửa không đủ hay không, Ngưu Hữu Đạo triển khai thuật chuyển dời càn khôn mượn lực trong Càn Khôn quyết mà thong dong tự tại, sảng khoái tràn trề chuyển dời đi lực đạo công kích vừa bắn tới.
Đương nhiên, lửa này chỉ có lực công kích pháp thuật đơn thuần, thiếu đi lực công kích thực chất nhất định, quả thực không tính là mạnh so với thuật mượn lực của Ngưu Hữu Đạo.
Sau một đòn nảy lửa, ngọn lửa lao qua người Ngưu Hữu Đạo, sau đó mau chóng tụ tập lại.
Tiếp quả cầu lửa thứ hai, quả thứ ba, quả thứ tư...
Sau khi cầu lửa oanh kích, lao qua người Ngưu Hữu Đạo sẽ lại hội tụ. Ba mươi sáu quả cầu lửa từ bốn phương tám hướng quay chung quanh Ngưu Hữu Đạo liên tục bắn phá, lại như mỗi quả đều là hư ảo. Mọi người rõ ràng nhìn thấy mỗi quả cầu lửa bắn trúng Ngưu Hữu Đạo má tán loại rồi lại ngưng tụ, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng thực của Côn Lâm Thụ.
Côn Lâm Thụ thực sự dường như đã hóa thành ngọn lửa hư ảo mà mãnh liệt kia.
Ngưu Hữu Đạo đưa thân trong tình cảnh bị ngọn lửa hung mãnh kia liên tục tàn phá, tay áo phất phơ, tóc dài bay múa. Cầu lửa từ hướng nào bắn tới, tóc áo lại thuận thế trôi về hướng đó. Cảm giác sáng khoái mà nhẹ nhàng đó khiến người bên Cung Lâm Sách nhìn nhau khó hiểu.
Cầu lửa nối gót công kích vẫn có khoảng cách ở giữa, dù Thương Thục Thanh không có pháp nhãn cũng có thể nhìn thấy đạo gia của nàng giữa khoảng cách đó. Tóc áo bồng bềnh, hắn vẫn dáng vẻ vững vàng đứng chống kiếm, không hề ngã xuống. Trong hoàn cảnh lửa rực cháy xung quanh, sự tùy ý của hắn tạo ra một loại mị lực khó nói thành lời.
Dáng vẻ tùy tiện mặc cho hỏa lôi tàn phá, mặc cho lửa đỏ tôi luyện, tiêu sái như tiên của Ngưu Hữu Đạo khiến Hỏa Phượng Hoàng trợn mắt.
Tình cảnh này cũng khiến cơ mặt Tiễn Phục Thành co giật.
Trong giây lát này dường như ông ta chợt tỉnh táo lại. Người ta không chấp nhận khiêu chiến thì thôi, đang yên đang lành sao cứ phải đồng ý với điều kiện của người ta?
Trong công kích liên hồi của cầu lửa, Côn Lâm Thụ vẫn ở đó, không thể biến mất. Chỉ vì e ngại nên y vẫn không dám để lộ bản thân, không dám lập tức phát động lực sát thương thực chất chân chính để tấn công.
Đối với việc Ngưu Hữu Đạo có thể thừa nhận được công kích của mình, trong tất cả mọi người, y là kẻ không hề cảm thấy ngoài dự đoán nhất.
Mười năm trước, tại Kính hồ, hai người đã từng giao đấu. Năm đó Côn Lâm Thụ dùng Thiên Hỏa Huyền công công kích Ngưu Hữu Đạo, y đã biết Ngưu Hữu Đạo không sợ hỏa công, cũng biết uy lực công kích này không chắc đã có thể tổn thương được tới Ngưu Hữu Đạo.
Bây giờ tu vi của y tăng mạnh, uy lực công kích lớn hơn, nhưng hiển nhiên tu vi Ngưu Hữu Đạo cũng tăng cao, sức chịu đựng hiển nhiên cũng tăng cao.
Người khác không phát hiện được, người trong cuộc như y lại có thể nhận ra. Giống như mười năm trước, lực công kích hỏa diễm của mình dường như không cách nào ra lực tại trên người Ngưu Hữu Đạo.
(*Vô ngã: Vô ngã là một trong ba pháp ấn của đạo Phật, bao gồm Vô Ngã, Khổ, Vô Thường. Tham khảo Wiki để biết thêm chi tiết)
Lực công kích của lửa bị vô hiệu cũng không sao, Hỏa Mị Độn Ảnh vốn là một môn pháp thuật che mắt cực kỳ tinh diệu bao gồm công phòng nhiều mặt. Người dùng có thể dùng thuật che mắt để ẩn giấu thân thể, khiến đối thủ khó phân biệt thật giả, sau đó nhân dịp hỗn loại xuất ra một đòn trí mạng thực sự.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, nhắm mắt bất động, mặc cho gió thổi tứ phương cũng vẫn bình chân như vại khiến Côn Lâm Thụ e ngại. Lại thêm lời nói lúc trước của Ngưu Hữu Đạo đã gây thêm áp lực cho y, khiến y chậm chạp không dám manh động.
Sau khi liên tục điều khiển cầu lửa công kích Ngưu Hữu Đạo, Côn Lâm Thụ ẩn thân trong cầu lửa cũng thử tới gần Ngưu Hữu Đạo, để tùy thời phát động công kích quyết phân thắng thua.
Trong tiếng công kích rầm rầm liên hồi, lần đầu tiên Côn Lâm Thụ tới gần Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lần thứ hai y tới gần Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo vẫn không có phản ứng.
Lần thứ ba y tới gần Ngưu Hữu Đạo, đã rất gần, Ngưu Hữu Đạo vẫn không có phản ứng.
Côn Lâm Thụ lục tục mấy lần tới gần vô cùng nhưng vẫn không thể khiến Ngưu Hữu Đạo phản ứng. Đối phương nhắm mắt mặc bay.
Khoảng cách này đã đủ gần để gây ra uy hiếp trí mạng cho Ngưu Hữu Đạo, đủ để dẫn dụ Ngưu Hữu Đạo giáng trả.
Sau khi lần lượt thăm dò, Côn Lâm Thụ đã tin chắc rằng Hữu Đạo không cách nào phát hiện ra mình, cuối cùng y cũng quyết định tấn công mang tính quyết thắng.
Trong thế công liên tục của cầu lửa, một quả cầu lửa vọt tới phía sau Ngưu Hữu Đạo. Trong chớp mắt khi cầu lửa chuẩn bị va chạm với Ngưu Hữu Đạo, Côn Lâm Thụ từ trong cầu lửa lộ diện, tung ra một đòn dữ tợn.
Cũng chính lúc này, Ngưu Hữu Đạo vốn vẫn trầm tĩnh nhắm mắt trong lửa cháy cuồng bạo, quay lưng về phía Côn Lâm Thụ, chợt mở trừng mắt.
Một chưởng tập kích sau lưng, mượn thế công cuồng mãnh của cầu lửa làm lực, Ngưu Hữu Đạo vẫn tỏ ra thờ ơ.
Côn Lâm Thụ vui vẻ từ đáy lòng. Mười năm chịu khổ, chính là vì ngày hôm nay!
Ầm! Côn Lâm Thụ trong ngọn lửa đột nhiên tung một chưởng vào lưng Ngưu Hữu Đạo.
Bằng pháp nhãn, mọi người chung quanh rốt cuộc đã nhìn thấy đầu mối đúng lúc này. Mọi người đều nhìn ra Côn Lâm Thụ bên trong vô số quả cầu lửa cuối cùng đã giáng một đòn mang tính quyết định.
Cung Lâm Sách trợn mắt lên. Mọi người Tử Kim động cả kinh.
Quản Phương Nghi kinh sợ đến mức mím chặt môi, cánh tay cầm quạt cứng đơ lại.
Sự tình bộc phát quá đột nhiên, cho dù người có tâm muốn ra tay cứu trợ Ngưu Hữu Đạo cũng không kịp.
Vu Chiếu Hành lại hơi híp mắt. Y đã bắt được tình hình, chú ý thấy trước khi người trong quả cầu lửa phát động công kích thì Ngưu Hữu Đạo đã mở mắt ra.
Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ rằng Ngưu Hữu Đạo đã nhận ra hành vi tấn công của đối thủ. Trong giây lát, Ngưu Hữu Đạo hẳn đã có chút thời gian ứng biến, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Mãi đến tận khi lưng trúng một chưởng kia, dường như Ngưu Hữu Đạo mới cảm thấy rồi chuyển động. Hắn đột nhiên xoay người.
Chớp mắt khi Côn Lâm Thụ ra tay đánh trúng Ngưu Hữu Đạo, y cũng nhận ra động tác của Ngưu Hữu Đạo. Nhưng Côn Lâm Thụ ra tay trước, tất nhiên là bên thành công trước. Cho dù Ngưu Hữu Đạo có phản ứng cũng đã chậm hơn y một bước. Côn Lâm Thụ sẽ không rút tay về né tránh, tất nhiên muốn một đòn có hiệu quả rồi mới dừng tay.
Ầm! Côn Lâm Thụ vững vàng đánh một chưởng lên lưng Ngưu Hữu Đạo.
Người bên Tử Kim động đều hoảng sợ. Hỏa Phượng Hoàng hưng phấn suýt chút nữa kêu ra tiếng. Sư huynh thành công rồi!
Nhưng Côn Lâm Thụ giáng một chưởng trúng Ngưu Hữu Đạo lại khiếp sợ không cách nào hình dung.
Ngưu Hữu Đạo trúng một chưởng toàn lực của y mà vững vàng như núi, không hề lay động. Hắn như biển rộng vô ngần, sâu không lường được.
Không chỉ uy lực hỏa công không có hiệu quả chút nào, mà rõ ràng y dã đánh đánh trung một chưởng vững vàng lên người Ngưu Hữu Đạo nhưng cứ như đánh trúng túi bông. Y phát lực giống như dòng nhước va chạm vào một cây dùi, chớp mắt đã bị phân dòng trôi đi.