Mấy người đứng bên cạnh nhìn nhau, đều thở than lắc đầu.
…
Quy Miên Các và Cự An nhẹ nhàng bước vào, quỳ xuống trước mặt Chung Cốc Tử đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai người nhẹ giọng bẩm báo nói: “Sư tổ, tỉ thí đã xong, sư thúc đã thắng tên đệ tử Thiên Hỏa giáo kia.”
Nghe xong, Chung Cốc Tử hơi mở mắt, thì thầm một tiếng: “Thiên Hỏa Vô Cực thuật…”
Ánh mắt trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên ông ta nhẹ nhàng nói: “Cự An.”
“Có ạ!” Cự An ngồi xổm hơi hạ thấp người.
Chung Cốc Tử ngữ điệu tang thương nói: “Năm đó sự việc xảy ra đột ngột, về sau có một số việc, người đi sau không thể làm được, dù ta có truyền lại lần nữa cũng đã muộn. Người đi trà lạnh, ngươi hiểu không? Thời gian của ta không còn nhiều nữa, nếu ta đi rồi, các ngươi làm sao tự xoay sở?”
Cự An ngậm miệng, cúi đầu không nói gì.
Chung Cốc Tử: “Các ngươi không nói ta cũng biết trong lòng các ngươi đang lo lắng, nhưng bất lực chẳng thể làm gì. Luận ai vế, Ngưu Hữu Đạo là sư thúc của các ngươi, nhân lúc ta vẫn còn sống, có thể gần gũi nhiều một chút nhưng phải giữ khoảng cách thích hợp, đừng nên thân cận quá. Nếu ta không còn nữa, thân thiết hay giữ khoảng cách với hắn, các ngươi tự xem xét thời thế mà quyết định.”
Cự An cúi người, khấu đầu xuống đất…
Trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo ngồi im lặng nhắm mắt, Thương Thục Thanh chải vuốt lại mái tóc dài cho hắn.
Quản Phương Nghi đi vào, bẩm báo: “Đạo gia, Nghiêm Lập và Tiền Phục Thành đã đến.”
Ngưu Hữu Đạo: “Mời Nghiêm trưởng lão trước.”
Quản Phương Nghi cười cười với Thương Thục Thanh rồi quay người đi ra.
Chẳng bao lâu sau, Nghiêm Lập đi vào, nhìn thấy bên trong đang chải đầu, không khí vui vẻ, ông ta ôm cánh tay nhìn.
Thương Thục Thanh nhanh tay chải, một lát đã xong, sau đó cáo lui đi ra ngoài.
Ngồi trước tấm gương phản chiếu chính mình, Ngưu Hữu Đạo đứng lên nói: “Tên họ Tiền kia lại đến tìm ta làm gì?”
Nghiêm Lập: “Không rõ lắm hắn đến làm gì, hắn nói muốn gặp mặt đệ nói chuyện.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đơn giản là muốn đưa Côn Lâm Thụ trở về chứ có gì đáng bàn đâu.”
Nghiêm Lập: “Hắn nói là có chuyện liên quan đến thánh cảnh.”
“Thánh cảnh?” Ngưu Hữu Đạo bất ngờ nhìn về phía Nghiêm Lập.
Nghiêm Lập bỗng vui cười ghé sát vào Ngưu Hữu Đạo, thử hỏi: “Lão đệ, đệ đã lén cho tên Côn Lâm Thụ đó uống thuốc gì mà lại không để cho người khác nhìn ra mánh khóe?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay đầu lại, hơi có vẻ kinh ngạc: “Cho uống thuốc, thuốc gì?”
Nghiêm Lập nháy mắt ra hiệu nói: “Lúc trước chính đệ nói sau khi cho Côn Lâm Thụ uống thuốc là có thể bảo đảm mình sẽ thắng, hôm nay quả nhiên thắng một cách nhẹ nhàng, thuốc gì mà hiệu quả tốt như vậy, nói cho ta biết đi.”
Ngưu Hữu Đạo liếc ông ta một cái từ trên xuống dưới, vô cùng nghiêm túc nói: “Nghiêm trưởng lão, huynh đang nói đùa đấy à? Ta đường đường là trưởng lão của Tử Kim Động, làm sao có thể làm ra loại thủ đoạn bỉ ổi như vậy được? Cái gì mà cho hắn uống thuốc thì chắc thắng, ta thắng hắn đường đường chính chính đấy, được chứ?
“…” Nghiêm Lập nghẹn họng nhìn trân trối, chậm rãi đưa tay chỉ về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo liền hất tay ông ta xuống, quay người rời đi…
Một lúc sau, Ngưu Hữu Đạo và Nghiêm Lập đến phòng khách, Tiền Phục Thành đang chờ bên trong lập tức đứng lên, chắp tay nói: “Ngưu trưởng lão, Nghiêm trưởng lão.”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời ngồi, sau khi đã ngồi xuống, hắn nói: “Nghe nói Tiền trưởng lão muốn tìm ta nói chuyện về thánh cảnh.”
Tiền Phục Thành lộ ra vẻ mặt cười gượng gạo: “Ngưu trưởng lão, người tha được thì tạm tha, hy vọng Ngưu trưởng lão có thể cho phép ta đưa Côn Lâm Thụ và Nhiếp Vân Thường về, có điều kiện gì đều có thể thương lượng, ta sẽ cố hết sức nghĩ cách để làm ngài thỏa mãn.”
Nghiêm Lập ngồi bên cạnh nghe xong hơi nhíu mày, quả nhiên vẫn là vì Côn Lâm Thụ mà đến, ông ta liếc sang nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu đạo thản nhiên nói: “Nói như vậy thì chuyện Thánh Cảnh chỉ là cái cớ để tới tìm gặp ta.”
Tiền Phục Thành khoát tay: “Cũng không phải là tìm cớ, Ngưu trưởng lão đưa Côn Lâm Thụ ra gặp, tự nhiên biết rõ lời ta nói không ngoa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có liên quan đến Côn Lâm Thụ, hẳn là Côn Lâm Thụ muốn nói đến chuyện thánh cảnh?”
Tiễn Phục Thành tránh không đáp, phải mời Côn Lâm Thụ ra đây rồi mới nói tiếp.
Chuyện khác nữa là, Ngưu Hữu Đạo không muốn đáp lại ông ta, nhưng ngược lại chuyện liên quan tới thánh cảnh, hắn cũng muốn xem xem đối phương muốn làm gì.
Một lát sau, Côn Lâm Thụ được đưa đến, băng bó khắp người, vết thương đã được xử lý, chỉ là một thân tu vi bị rơi vào cảnh bị bắt giữ và khống chế.
Hai bên trái phải có Vu Chiếu Hành và Vân Cơ đề phòng bảo vệ, rõ ràng đang phòng trường hợp có người hành động bất thường với Côn Lâm Thụ.
Nhìn thấy Tiền Phục Thành có ở đó, nhớ tới lời thề với đối phương cam đoan sẽ thắng, Côn Lâm Thụ thất vọng cúi đầu.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bây giờ có thể nói ra được rồi chứ?”
Tiền Phục Thành hít sâu một hơi, từ từ nói: “Côn Lâm Thụ, trước khi ngươi tới đây, chuyện ngươi đã cam đoan ở tông môn, chuyện đi thánh cảnh, ngươi còn nhớ chứ?”
Trên mặt Côn Lâm Thụ hiện lên vẻ thống khổ: “Đệ tử nhớ rõ.”
Tiền Phục Thành: “Sự việc là do ngươi tự chuốc lấy, hôm nay ngươi tự mình nói xem, ngươi nên thực hiện lời hứa như thế nào? Nếu ngươi không giữ lời, người bị gạt không phải chỉ có mình ta mà còn rất nhiều người khác, có một số việc không thể chỉ lo cho mình, ngươi cũng phải nghĩ cho cả sư phụ mình nữa.”
Ông ta dùng chuyện “thánh cảnh” để làm ngụy trang, dụ đưa Côn Lâm Thụ đi ra, chính là để nói điều này.
Không có cách nào khác, xảy ra chuyện như vậy ông ta không thể nào trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ, chỉ có thể không từ thủ đoạn nghĩ ra đủ mọi cách, tuy hành động có chút xằng bậy, nhưng không tin người của Tử Kim Động dám không kiêng nể mà chống lại ông ta.
Côn Lâm Thụ kinh ngạc nhìn ông ta, hơi thở hơi dồn dập, hắn ta đương nhiên biết những người khác mà Tiền Phục Thành nói ở đây là ai, là các trưởng lão của Thiên Hỏa giáo, một khi những người này tức giận thì cũng dễ dàng tưởng tượng ra được kết cục của sư phụ mình, tất phải chịu liên lụy từ hắn ta.
Nghiêm Lập có cảm giác bị đùa giỡn, không ngờ gạt người khác đưa hắn ta đến lại là làm việc này, còn uy hiếp trước mặt bọn họ. Nghiêm Lập lúc này sắc mặt trầm xuống: “Tiền Phục Thành, ngươi có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay lên ngăn Nghiêm Lập tiếp tục hỏi tội Tiền Phục Thành. Tiền Phục Thành lại chuyển sang uy hiếp sư phụ của Côn Lâm Thụ, Ngưu Hữu Đạo ngược lại không hề nóng nảy, muốn xem xem thế nào.
Ngưu Hữu Đạo bưng trà lên từ từ thổi, ngăn Nghiêm Lập không lộ vẻ tức giận ra mặt.
Côn Lâm Thụ khó nhọc từ từ bước sang hướng Ngưu Hữu Đạo, rung giọng nói: “Ngưu trưởng lão, trước khi tới đây ta đúng là đã hứa với tông môn muốn đến thánh cảnh trải nghiệm, khẩn cầu Ngưu trưởng lão để cho ta thực hiện lời hứa, đợi sau khi ta trở về lại làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.”
Ngưu Hữu Đạo phiết chén trà, ánh mắt chằm chằm nhìn vào nước trà ở bên trong chén, không đếm xỉa, nói: “ngươi đi thánh cảnh còn mong có thể sống xót trở về sao?”
“Ta…” Côm Lâm Thụ không dám cam đoan.
“Hôm nay ngươi đã là người của ta, đã là người của mình thì ta sẽ không làm khó dễ.” Ngưu Hữu Đạo giương mắt nhìn về phía Tiền Phục Thành, thản nhiên nói: “Được, ta đồng ý với hắn, cũng đồng ý với ông, để cho hắn tham gia rèn luyện ở thánh cảnh.”
Tiền Phục Thành mừng rỡ đứng lên: “Tốt! Ngưu trưởng lão quả nhiên là người nhân nghĩa, lão phu sẽ đưa Côn Lâm Thụ trở về phục mệnh.”
Ngưu Hữu Đạo tâm bình khí hòa nói: “Ngươi trở về phục mệnh là được, dẫn theo hắn làm gì?”
Tiền Phục Thành hơi ngạc nhiên, trầm giọng hỏi: “Ngưu trưởng lão, hà cớ gì nuốt lời?”
“Nuốt lời? Không thể nào.” Ngưu Hữu Đạo buông chén trà xuống và đứng lên: “Ta nói lời giữ lời, đã đồng ý thì sẽ không thay đổi. Đi thì đi, đại diện Thiên Hỏa giáo tiến về phía thánh cảnh, ta không cản trở. Còn về việc để hắn quay về thì thôi đi, thời điểm vừa đến, ta tự khắc sẽ an bài hắn tiến về trước, hiện tại, Tiền trưởng lão tự mình trở về phụ mệnh là được.”