Đạo Quân

Chương 1365: Ta Không Làm Loại Chuyện Bỉ Ổi Đó (1)



“Ngươi…” Tiền Phục Thành nghẹn không nói thành câu, không ngờ sau khi đối phương vui vẻ đáp ứng lại bày ra chiêu này.

Để Côn Lâm Thụ ở lại đây làm sao được, cho dù ông ta có thể quay về báo cáo kết quả hay không, chỉ cần đưa Côn Lâm Thụ trở về thì có thể bớt đi được rất nhiều phiền toái.

Tóm lại, bởi vì Côn Lâm Thụ nắm giữu trong tay rất nhiều bí thuật cao siêu của Thiên Hỏa giáo nên không thể rơi vào tay người ngoài, đây lại không phải là rơi vào tay người ngoài bình thường, mà là muốn hắn ta trở thành tôi tớ, sau khi làm tôi tớ rồi chẳng phải chủ tử nói gì thì chính là thế đó sao, một sao khiến Côn Lâm Thụ giao ra bí thuật của Thiên Hỏa giáo thì phải làm sao? Vì vậy, lui một vạn bước mà nói, để Côn Lâm Thụ chết ngoài ý muốn cũng được, nếu không Tiền Phục Thành và Thiên Hỏa giáo muôn lần khó từ tội chết.

Ông ta đã thấy hối hận, vạn phần hối hận, hiện tại vẫn luôn nghĩ vì sao, vì sao lại đáp ứng điều kiện như vậy?

Ngưu Hữu Đạo: “Nghiêm trưởng lão, phiền ngài giúp ta tiễn Tiền trưởng lão?”

Tiền Phục Thành vội hỏi: “Ngưu trưởng lão, ngài có thể giữ Hỏa Phượng Hoàng lại làm con tin, chỉ cần Hỏa Phượng Hoàng còn đó, ta cam đoan sau khi Côn Lâm Thụ ra khỏi thánh cảnh nhất định sẽ trở về thực hiện lời hứa.”

Nghe được lời ấy, Côn Lâm Thụ căng xị mặt, thực sự không có mặt mũi nói thêm lời nào.

Ngưu Hữu Đạo: “Không có cái chắc chắn đó, tiễn khách!”

Nghiêm Lập không có chút gì cho rằng bản thân đã trở thành người để Ngưu Hữu Đạo sai vặt, Ngưu Hữu Đạo đem ra sử dụng tự nhiên như vậy, Nghiêm Lập cũng phối hợp tự nhiên như vậy, không hề có cảm giác không tuân theo, đứng lến khua tay nói: “Tiền trưởng lão, xin mời!”

Quản Phương Nghi nhìn Nghiêm Lập với ánh mắt hơi cổ quái, trong đầu hiện lên ý nghĩ “thói quen thành tự nhiên”.

Tiền Phục Thành còn muốn nói điều gì đó, Nghiêm Lập mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Mời!”

Sự thật rất tàn khốc, nếu như vào lúc trước khi sự việc xảy ra, bên này còn muốn suy nghĩ giữ cho Tiền Phục Thành một chút mặt mũi thì bây giờ Tiền Phục Thành khó bảo toàn chính mình, Nghiêm Lập bớt đi đố kị.

Nhìn mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm, Tiền Phục Thành cũng không thể không khuất trước sự thật, nhưng trước khi đi ông ta vẫn cảnh cáo Côn Lâm Thụ một câu: “Côn Lâm Thụ, Thiên Hỏa giáo không bạc đãi ngươi, ngươi đừng quên lời thể độc của mình trước cuộc tỉ thí.”

Côn Lâm Thụ biết rõ điều ông ta đang ám chỉ là điều gì, trước cuộc tỉ thí vì để khiến Tiễn Phục Thành đồng ý, hắn ta đã thề độc, cho dù kết quả tỉ thí như thế nào cũng đề không tiết lộ bí mật cho bất kì ai.

Thề độc? Thề độc cái gì? Ngưu Hữu Đạo hơi chớp mi, ánh mắt liếc về phía Côn Lâm Thụ.

“Đệ tử sẽ không quên, cho dù có chuyện gì xảy ra, đệ tử tuyệt đối sẽ không vi phạm lời thề.” Côn Lâm Thụ hứa một lần nữa.

“Hy vọng ngươi nói được làm được.” Tiền Phục Thành hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi.

Nghiêm Lập cũng không tiễn xa, đã không chịu nổi, cũng không cần phải cho ông ta mặt mũi gì nữa, sai người đưa ông ta xuống núi.

Đứng dưới mái hiên đưa mắt nhìn Côn Lâm Thụ hồn bay phách lạc, Ngưu Hữu Đạo bước tới khoanh tay đứng bên cạnh hắn ta, nhìn chằm chằm vào phản ứng trên mặt của hắn ta một lúc rồi chậm rãi nói: “Trước đây ta đã từng nói, đường là do chính ngươi lựa chọn, không cần phải hối hận. Côn Lâm Thụ, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm.”

Nghiêm Lập chân bước mau để quay về, thấy hai người đang nói chuyện, liền đi quanh quẩn dưới bậc thang giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, trên thực tế là đang cố nghe lỏm xem họ đang nói cái gì.

Côn Lâm Thụ khổ sở nói: “Ngưu trưởng lão, ta muốn gặp sư muội.”

Hắn ta và Hỏa Phượng Hoàng đã bị cách ly, nguyên nhân là Ngưu Hữu Đạo sợ Hỏa Phượng Hoàng và Côn Lâm Tụ cùng nhau làm việc gì ngốc nghếch, hai người dù sao cũng là đệ tử của Thiên Hỏa giáo, mà Hỏa Phượng Hoàng lại có thể vì Côn Lâm Thụ mà chủ động đáp ứng điều kiện đó, bởi vậy Ngưu Hữu Đạo không thể không phòng, không muốn thứ đến tay mình lại bị nhỡ mà lãng phí thời giờ.

Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng lưu loát nói: “Bình tĩnh lại một chút. Xảy ra sự việc như vậy, tâm tình của vợ chồng các ngươi ta rất hiểu, sẽ không ngăn trở các ngươi gặp mặt, nhưng phải chờ tới lúc cảm xúc của hai vợ chồng ngươi ổn định lại đã rồi nói sau.”

Nghiêm Lập nhìn về phía hai người đó, trong lòng nói thầm, thật sự coi hắn ta trở thành người của mình rồi, rất để tâm.

Quản Phương Phương đong đưa chiếc quạt tròn, vai tựa vào cây cột dưới mái hiên, đang dựng tai lên nghe.

Côn Lâm Thụ giọng run run nói: “Ta thực sự có lỗi với sư muội, ta muốn gặp mặt nàng, muốn biết nàng bây giờ thế nào rồi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không sao thì nàng ta cũng sẽ không sao cả.”

Nhưng Côn Lâm Thụ vẫn cứ cầu khẩn muốn gặp, giờ khắc này, sự tình bên Thiên Hỏa giáo hắn đã không muốn nghĩ nhiều nữa rồi, chỉ muốn gặp Hỏa Phượng Hoàng mà thôi.

Sau khi quan sát sắc mặt hắn ta, Ngưu Hữu Đạo hơi lặng yên rồi nói: “Muốn gặp cũng được, có thể cho ngươi gặp, nhưng ngươi phải trả lời cho ta vấn đề này trước, đây cũng là vấn đề mà ta muốn làm rõ khi đồng ý cùng ngươi tỉ thí.”

Côn Lâm Thụ lập tức hỏi: “Vấn đề gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, không phải ta muốn ép buộc ngươi, mà là có chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, thân phận của ngươi kém xa địa vị của, Thiên Hỏa giáo sao lại đồng ý để ngươi tìm đến ta tỉ thí, hơn nữa là trưởng lão Thiên Hỏa giáo đích thân đưa ngươi tới, đích thân xử lý việc này. Điều này không hợp với lẽ thường, ta thực sự không hiểu và muốn biết đáp án, ngươi có thể nói cho ta biết không?”

Nghiêm Lập dừng bước, lắng tai nghe, đây cũng là nguyên nhân Tử Kim Động phối hợp với Ngưu Hữu Đạo hại Tiền Phục Thành ba người, ông ta đương nhiên muốn biết câu trả lời.

Côn Lâm Thụ yên lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng không giấu diếm: “Tông môn vốn là không đồng ý, trên thực tế đến nay cũng không đồng ý.”

Hắn ta từ từ đem ngọn nguồn mọi chuyện kể từ đầu tới cuối, nói mình bế quan mười năm đã luyện thành Thiên Hỏa Vô Cực Thuật cao siêu mà đời thứ ba của Thiên Hỏa giáo sau này không ai có thể luyện thành, nói mình muốn tìm Ngưu Hữu Đạo khiêu chiến, nhưng tông môn không đồng ý, người ở trong môn quy cấm địa bế quan phải báo đáp tông môn, đúng lúc gặp phải chuyện thánh cảnh. Chưởng môn không hy vọng hắn ta đi thánh cảnh, nhưng hắn thực sự quá muốn khiêu chiến với Ngưu Hữu Đạo, vậy là hắn ta đã dựa vào chuyện thắng cảnh để tìm đến các vị trưởng lão, kết quả mới có sự việc như hôm nay.

Ngưu Hữu Đạo và Nghiêm Lập liếc nhau một cái, đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hóa ra sự việc lại là như thế.

Tuy nhiên lời Côn Lâm Thụ nói không đủ xác thực, có lẽ là không muốn nói ra chuyện bất lợi đối với Thiên Hỏa giáo, nhưng hai người đều không ngốc, huống chi bản thân Nghiêm Lập vẫn còn trà trộn vào trong môn phái, đương nhiên ông ta hiểu rõ nguyên nhân vì sao những trưởng lão kia của Thiên Hỏa giáo đồng ý cho hắn ta đến tìm Ngưu Hữu Đạo tỉ thí.

Nghiêm Lập có chút thất vọng, còn tưởng là bí mật thiên hạ gì, hóa ra lại là chuyện này? Chính vì chuyện này mà ồn ào khiến cả đám người Tử Kim Động trên duới đều giúp Ngưu Hữu Đạo?

Nghiêm Lập nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, trong ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi, không phải là mọi người bị kẻ này lợi dụng đấy chứ?

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, Nghiêm Lập thất vọng về hắn nhưng lại có cách nghĩ khác, trong lòng thầm nói, quả nhiên đã luyện thành Thiên Hỏa Vô Cực Thuật.

Đối với hắn mà nói, có thể kiếm được một đả thủ như vậy là chuyện vui ngoài ý muốn, vậy mà Côn Lâm Thụ lại vì nguyên nhân này mà đâm vào tay hắn ta.

Sau khi nhắc đến việc mình đã luyện thành Thiên Hỏa Vô Cực Thuật, Côn Lâm Thụ lại nói thêm: “Ta đã thề độc, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí pháp của tông môn, cũng nhất định sẽ làm được.” Câu nói của hắn ta như đang nhắc nhở một vài người nào đó tốt hơn hết đừng nên có ý nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.