Đạo Quân

Chương 1380: Thư, ta nhận được rồi! (2)



Địa vị sư phụ y cũng chẳng cao mấy, y cũng chẳng thể biết được cơ mật thật sự nào của tông môn, chẳng qua chỉ đang nói về Thiên Hỏa Vô Cực thuật mà thôi.

Côn Lâm Thụ vừa nhắc đến Tiền Phục Thành càng chọc cho Tiền Phục Thành thêm tức tối, ông ta giận dữ mắng mỏ: “Chưởng môn đích thân tới, là vì cứu các ngươi trở về, các ngươi vong ân phụ nghĩa như vậy sao! Các ngươi đừng quên, các ngươi được Bàng Trác đưa vào sơn môn từ nhỏ, là Bàng Trác một tay nuôi các ngươi lớn lên, Bàng Trác phí hết tâm tư truyền công thụ nghiệp, các ngươi lại vong ân phụ nghĩa như vậy, các ngươi muốn hại chết sư phụ các ngươi sao?”

Ý uy hiếp trong lời nói ai cũng có thể nghe ra được, Văn Vũ Yên lạnh lùng trừng mắt liếc ông ta một cái, như đang nói, những lời này có thể nói trước mặt người ngoài sao?

Tiền Phục Thành cúi thấp đầu, không lên tiếng nữa. Ông ta không thể kìm được lên tiếng cảnh cáo cũng là vì quá sốt ruột, nếu chuyện này có thể xử lý thuận lợi, sau khi trở về ông ta còn có thể sống yên ổn một chút, xử lý không tốt, không thể tránh khỏi chuyện giận chó đánh mèo trút hết lên ông ta.

Người Tử Kim động nhìn nhau, có người nở nụ cười trêu tức, đường đường là Thiên Hỏa giáo mà dạy ra nghịch đồ như vậy, bên này đều mang tâm trạng vui vẻ xem náo nhiệt, hôm nay thể diện của Thiên Hỏa giáo coi như mất hết rồi, đệ tử lại có thể nói ra những lời phản bội sư môn như vậy trước mặt mọi người.

Cung Lâm Sách cũng cười như không cười đứng bên quan sát, hy vọng phu thê Côn Lâm Thụ có thể chọc giận Thiên Hỏa giáo, để Thiên Hỏa giáo không chịu buông tha hai người, bất chấp mọi giá đưa hai người về để nghiêm túc xử trí theo môn quy, như vậy Tử Kim động mới kiếm được nhiều lợi ích một chút.

Ngưu Hữu Đạo nhếch môi cười, hắn còn đang tìm cơ hội kéo chủ đề lên Bàng Trác sư phụ của phu thê Côn Lâm Thụ, không ngờ Tiền Phục Thành lại chủ động nhảy ra nhắc tới việc này, đúng là đã bớt chuyện cho hắn.

Vừa nhắc đến sư phụ, rõ ràng Hỏa Phượng Hoàng rất căng thẳng, bàn tay níu sư huynh càng siết chặt hơn, giống như không ngờ tông môn sẽ đem Bàng Trác ra uy hiếp bọn họ.

Đây cũng chính là kết quả do Ngưu Hữu Đạo kịp thời cách ly phu thê bọn họ, khiến hai người không cách nào thống nhất được về tình hình chung.

Côn Lâm Thụ rõ ràng cũng rất kích động, lớn tiếng nói: “Một ngày là thầy cả đời là thầy! Đại ơn của sư phụ, chúng đệ tử không thể báo đáp, xin tông môn đừng liên lụy đến sư phụ của đệ tử. Chỉ cần tông môn cam đoan không làm tổn thương sư phụ đệ tử, đệ tử tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất kỳ bí mật gì của tông môn. Còn nếu ai dám làm tổn thương sư phụ đệ tử, đệ tử tình nguyện vi phạm lời thề độc cũng phải liều mạng cho cá chết lưới rách!”

“Làn càn!” Các trưởng lão Thiên Hỏa giáo trăm miệng một lời giận dữ mắng mỏ, phản rồi, đây rõ ràng là đang uy hiếp Thiên Hỏa giáo.

Có người hơi bình tĩnh một chút thì nhíu chặt mày, dường như đã nghĩ ra gì đó từ trong câu này liền đến gần ghé sát tai Văn Vũ Yên thì thầm.

Văn Vũ Yên híp mắt lại, dường như đoán được người tới gần muốn nói gì, một lần nữa đưa tay cản lại, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng chi phí ăn mặc thường ngày của ngươi và tài nguyên tu luyện là trên trời rơi xuống sao? Đó là cơ nghiệp của bao nhiêu tổ tiên gầy dựng, là xương máu của bao nhiêu đồng môn, đều dùng máu tươi đổi lấy đấy, không phải là ngươi lượn được, cũng không phải thứ ngươi nên có. Chỉ biết sư ân mà quên mất đại ân tông môn cung cấp nuôi dưỡng ngươi nhiều năm qua sao?”

Côn Lâm Thụ gần như khóc thành tiếng, không phản bác được.

Văn Vũ Yên tiếp tục nói: “Nếu đã đặt cược, nếu phu thê các ngươi đã quyết tâm rời đi, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi, ta chỉ hỏi một câu, chuyện ngươi đã hứa có còn giữ lời hay không?”

Côn Lâm Thụ bi thương nói: “Không biết chuyện gì, mời chưởng môn chỉ thị.”

Văn Vũ Yên: “Ngươi đã đồng ý chuyện đi Thánh Cảnh giúp sư môn. Ngươi đi, ta tin vào lời hứa của ngươi. Nếu ngươi không dám đi, dựa vào cái gì mà ta phải tin ngươi dám cá chết lưới rách?”

Việc này Côn Lâm Thụ không cách nào quyết định, Ngưu Hữu Đạo đồng ý thì đồng ý, nhưng vẫn phải nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, hy vọng hắn cho câu trả lời trước.

Ngưu Hữu Đạo còn chưa bày tỏ thái độ, Văn Vũ Yên đã nói: “Côn Lâm Thụ, ta phí hết tâm tư, muốn bảo vệ ngươi, ngươi cũng biết rồi đấy, vì chuyện này ta đã từng một mình tìm ngươi bàn bạc! Ta vốn rất coi trọng ngươi, còn muốn trọng điểm bồi dưỡng ngươi, nhưng những gì ngươi đã làm khiến ta quá thất vọng!” Dứt lời ông ta xoay người bước đi, cũng hét lên với các đồng môn: “Chúng ta đi!”

“Chưởng môn!” Có trưởng lão kinh ngạc, cứ thế mà đi sao?

Văn Vũ Yên bước nhanh chân không thèm quay đầu lại, người bên Tử Kim động cũng rất kinh ngạc, thế là có ý gì?

Cả đám người ra khỏi cổng Mao Lư biệt viện, Văn Vũ Yên chợt dừng bước đưa lưng nói lớn: “Ngưu Hữu Đạo, Ngưu trưởng lão!”

Ngưu Hữu Đạo ra ngoài tiễn khách hơi giật mình, cuối cùng vẫn bước nhanh đi qua, chắp tay hỏi: “Không biết Vũ Văn chưởng môn có gì phân phó?”

Cơ thể Văn Vũ Yên hơi nghiêng về phía trước, miệng kề tai hắn, nói khẽ: “Thư, ta nhận được rồi!”

Tim Ngưu Hữu Đạo đánh bộp một cái, mặt mũi vô cùng khó hiểu nói: “Vũ Văn chưởng môn nói vậy là có ý gì?”

Văn Vũ Yên lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói nhiều, phất tay đẩy hắn ra, không nhìn mà tiếp tục bước nhanh đi.

Sau đó từng người của Thiên Hỏa giáo đi qua đều đánh giá hắn, không biết ban nãy chưởng môn nói gì với Ngưu Hữu Đạo.

Người bên Tử Kim động nhìn thấy tình hình ban nãy, ai nấy đều lộ vẻ ngờ vực.

Dĩ nhiên Cung Lâm Sách rất muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo vài điều, nhưng vẫn phải đi cùng Văn Vũ Yên trước đã.

Quản Phương Nghi đưa mắt nhìn hai nhóm người rời đi rồi đến cạnh Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Ban nãy Văn Vũ Yên nói với ngài chuyện gì thần bí vậy?”

Ngưu Hữu Đạo híp mắt từ từ nói: “Có thể lão đã nhận ra ta đứng sau động chân động tay.”

“A?” Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Ngài làm việc kín đáo như vậy, đâu để lộ dấu vết gì? Có phải ngài nghĩ nhiều rồi không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Bất kể có phải là ta nghĩ nhiều hay không, lần này không để Côn Lâm Thụ đại diện Thiên Hỏa giáo đi Thánh Cảnh cũng không được, ta coi thường vị Vũ Văn chưởng môn này rồi, nếu không cẩn thận còn bị lão phản đòn ngược lại đấy.”

Quản Phương Nghi không hiểu: “Bởi vì ngài từng đồng ý để Côn Lâm Thụ đại diện Thiên Hỏa giáo của hắn đi Thánh Cảnh?”

Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài: “Bàng Trác, sư phụ của phu thê Côn Lâm Thụ, cô quên vừa rồi Văn Vũ Yên đã uy hiếp Côn Lâm Thụ như thế nào sao?”

Quản Phương Nghi: “Nhớ, Văn Vũ Yên nói nếu Côn Lâm Thụ không đi Thánh Cảnh, dựa vào cái gì hắn có thể tin Côn Lâm Thụ dám cá chết lưới rách.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không chỉ là như thế, lão gia hỏa này không có ý tốt, cố ý nói đến đây là dừng, không hề miễn cưỡng, ra khỏi cửa còn cố ý thần bí nói gì đó với ta. Lần này nếu ta kiên trì không để Côn Lâm Thụ đi Thánh Cảnh, e là bên Tử Kim động muốn không nghi ngờ giữa ta và Thiên Hỏa giáo có chuyện gì che giấu cũng khó, lão gia hỏa này cố ý chôn sẵn cây đinh cho ta giẫm vào.”

Vẻ mặt Quản Phương Nghi nghiêm túc, nói: “Sẽ phiền phức lắm sao?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Cũng chưa đến mức phiền phức lắm, chỉ cố ý ghê tởm ta thôi, cũng đang nhắc nhở ta, lão đã nhận ra là ta giở trò quỷ, biết ta làm những chuyện này là không muốn đưa người cho Tử Kim động xử trí, cho nên mới yên tâm bỏ đi.”

Quản Phương Nghi hơi kinh ngạc: “Lão đã nhận ra, vậy bên Tử Kim động có thể nhận ra không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Lão có thể nhìn ra hẳn là do kết hợp với lá thư kia, bên Tử Kim động căn bản không hề có đầu mối, sẽ không thể liên tưởng đến ta được.”

Quản Phương Nghi tỉnh táo nói: “Vậy lão có nói cho bên Tử Kim động không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nói cho cái gì? Nói là ta gửi thư dụ bọn hắn đến đây à? Lão có chứng cứ gì? không có chứng cứ tức là muốn châm ngòi ly gián, ít nhất cũng có hiềm nghi này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.