Đạo Quân

Chương 1383: Biến cố (2)



Chính điều này cũng dẫn đến câu sau của ông ta, trông chặt Bàng Trác, nhưng không được lạnh nhạt, mục đích là không thể cắt đứt tình cảm giữa Côn Lâm Thụ và Thiên Hỏa giáo!

Thái độ của trưởng lão ở bên hơi tức giận, cũng khiến ông ta che giấu đi tâm tư, chuyện tiếp theo nên làm như thế nào ông ta tự có chừng mực, sẽ không thương lượng với trong môn nữa...

...

Bên ngoài hoàng cung Tấn quốc, một chiếc xe ngựa dừng lại, Thiệu Bình Ba xuống xe ngựa, cầm lệnh bài Hắc Thủy Đài, qua được thủ vệ canh giữ chặt cửa cung, vội vã đi vào hoàng cung.

Lệnh bài là do Đại nội tổng quản Đào Lược chấp chưởng Hắc Thủy Đài đưa cho y, đương nhiên cũng đã được sự đồng ý và cho phép của hoàng đế. Hiện tại những việc Thiệu Bình Ba lo liệu cần giữ bí mật, lại cần kịp thời liên hệ với trong cung, phải cho Thiệu Bình Ba quyền hạn thông hành nhất định

Thiệu Bình Ba cầm lệnh bài này trong tay có thể không cần thông báo, dùng thân phận thám tử cơ mật Hắc Thủy Đài đi thẳng vào trong cung, gặp Tổng quản đại nội Đào Lược bất cứ lúc nào.

Thiệu Bình Ba đi rất nhanh, sắc mặt nghiêm túc, y không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Đại sự hoàng đế giao cho y lúc trước vẫn luôn hối thúc y nhanh chóng hoàn thành đại sự, y đã thúc đẩy đến thời khắc mấu chốt, đã nắm được khâu quan trọng nhất, cũng báo cho hoàng đế chuẩn bị. Hắn muốn bắt đầu triển khai đòn trí mạng với Vệ quốc, Hoàng đế cũng cho phép, đồng thời rất vui mừng, còn liên mồn khen giỏi.

Ai ngờ ban nãy, Đào Lược đột nhiên phái người thông báo cho y, lệnh y lập tức tạm dừng kế hoạch bí mật trong tay, không được để xảy ra sai sót!

Đào Lược không nói rõ nguyên nhân, chỉ bảo y tạm dừng, người truyền lời cũng không biết có ý gì, chỉ nói là Đại tổng quản truyền chỉ phụng theo ý chỉ của bệ hạ.

Trước đó luôn hối hối hối, giờ đột nhiên hoàng đế lại bảo y dừng lại, mà còn dừng lại vào thời khắc mấu chốt, Thiệu Bình Ba hơi khó tiếp nhận, thành bại của việc này liên quan đến tiền đồ của y ở Tấn quốc, mấy năm nay y dốc hết tâm huyết mưu đồ việc này là vì cái gì?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y không thể không làm cho rõ ràng nên liền vội vàng vào cung.

Thiệu Bình Ba dựa vào lệnh bài trong tay, cả đường đi thông suốt, đi thẳng vào trong đại nội, gặp mặt được Tổng quản đại nội Đào Lược.

Hình như Đào Lược biết y sẽ tới, đưa tay ra hiệu y yên tâm đừng vội: “Ban nãy có vài vị đại thần cầu kiến, bệ hạ đang hội kiến, Thiệu đại nhân hãy chờ một lát.”

Thiệu Bình Ba muốn nói lại thôi, rất muốn hỏi thử Đào Lược đã có chuyện gì xảy ra, y tin hẳn Đào Lược sẽ biết.

Một nhóm cung nữ bưng đồ đi ngang qua, ánh mắt Đào Lược quét xung quanh, khẽ lắc đầu với y.

Thiệu Bình Ba khom người với ông ta, hiểu ý ông ta, trong cung không phải nơi thanh tịnh gì, có tai mắt của rất nhiều thế lực trong triều, nơi này không phải nơi bàn chuyện cơ mật, một khi để lộ bí mật, hậu quả khó mà lường được.

Mặc dù y sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể kìm chế lại, vì thái độ này của Đào Lược, y đã có phán đoán nhất định, có lẽ kế hoạch sẽ không bị hủy bỏ, nhưng không biết là đã xảy ra biến cố gì.

Lần chờ đợi này của Thiệu Bình Ba kéo dài nửa canh giờ, nửa canh giờ sau thấy ba vị đại thần ra khỏi ngự thư phòng, lúc này Đào Lược mới phất tay ra hiệu, lệnh y tiến vào ngự thư phòng.

Tuy Đào Lược đã đưa Thiệu Bình Ba vào thẳng ngự thư phòng nhưng vẫn lên tiếng báo: “Bệ hạ, Thiệu đại nhân đến!”

Thái Thúc Hùng ngồi sau án ném văn bản trong tay xuống, nhìn Thiệu Bình Ba hành lễ, đứng dậy đi vòng ra: “Biết ngươi sẽ chạy tới nên cô vương cũng đang chờ ngươi.”

Thiệu Bình Ba chắp tay nói: “Vi thần không rõ, việc đã đến nước này, vì sao bệ hạ lại muốn tạm dừng kế hoạch?”

Thái Thúc Hùng trầm ngâm nói: “Cô vương rất rõ Vụ phủ có ý nghĩa gì đối với Huyền Vi, đây là con mắt và lỗ tai của Huyền Vi, Huyền Vi dễ dàng giao quyền lực của Vụ phủ ra như vậy, cô vương nghĩ thế nào cũng cảm thấy lạ, ngươi chắc chắn không có vấn đề chứ?”

Không phải vì chuyện này đấy chứ? Thiệu Bình Ba cảm thấy không đúng, Thái Thúc Hùng không phải là người do dự không quả quyết, y lập tức đảm bảo nói: “Vi thần nguyện lấy đầu bảo đảm, tuyệt đối không có vấn đề gì. Những năm này vi thần luôn chú ý quan sát kỹ Huyền Vi, chú ý nhất cử nhất động của nàng ta, căn cứ theo các dấu hiệu, vi thần đoán, hình như Huyền Vi bị ảnh hưởng của nữ nhi tình trường nên có ý định rút lui, quan trọng hơn la, Huyền Vi đã cai quản Vệ quốc rất lâu, cây lớn rễ dài, sức ảnh hưởng to lớn, thứ gì nàng ta thả ra cũng có thể thoải mái lấy lại bất cứ lúc nào. Nhưng những thứ này không hề quan trọng, bệ hạ, chúng ta phải tranh thủ thời cơ đánh một đòn trí mạng!”

“Bệ hạ, bên Huyền Thừa Thiên đã kích động đến mức nhất định rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, cơ hội tốt đẹp như vậy vì sao còn phải ngồi nhìn? Không phải bệ hạ luôn chờ ngày này đến sao?”

Thái Thúc Hùng chắp tay đi qua đi lại nói: “Không phải cô vương muốn ngồi nhìn, sau khi nhận được bẩm báo của ngươi, vương lập tức liên hệ Khí Vân tông, chiến sự nổ ra, tất nhiên cần một lượng lớn tu sĩ của Khí Vân tông phối hơp, cũng cần Khí Vân tông chuẩn bị cùng. Nhưng Khí Vân tông lại lo lắng về việc động thủ với bên kia vào lúc này, không tán thành động thủ vào lúc này nên cô vương cũng chỉ có thể tạm dừng!”

Khí Vân Tông can thiệp rồi? Thiệu Bình Ba giật nảy cả mình: “Cái này... bệ hạ, thế này là thế nào? Khí Vân tông không thể như vậy!”

Thái Thúc Hùng dừng bước trước mặt y, chậm rãi nói: “LẦn trước ở bí cảnh Thiên Đô ngươi quên rồi sao? Vì chuyện bí cảnh Thiên Đô, Phiêu Miễu Các truyền lệnh thiên hạ, lệnh cưỡng chế thiên hạ ngưng chiến, trực tiếp đóng băng chiến sự chư quốc!”

Thiệu Bình Ba sững sờ, trong đầu hiện lên cái gì đó, thết ra: “Chẳng lẽ là Thánh Cảnh?”

Thái Thúc Hùng gật đầu mỉm cười, nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc. “Không sai, cũng vì Thánh Cảnh! Lần này, Thánh Cảnh cần các phái cử người đi rèn luyện. Nếu như khai chiến vào lúc này, lỡ Phiễu Miễu Các lại đóng băng chiến sự lần nữa, vậy thì trò chơi này chơi lớn rồi!”

“Trận chiến này, một khi phát động tiến công với Vệ quốc phải dùng khí thế lôi đình tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể kéo dài. Một khi chiến sự bị đóng băng, Vệ quốc và Tề quốc sẽ có đủ thời gian để dẹp yên nội loạn, Huyền Vi cũng có thời gian thu dọn lại cục diện, tất cả những gì ngươi trăm phương ngàn kế chuẩn bị đều phải uổng phí, Tấn quốc ta cũng hao phí không quốc lực, đối mặt với liên thủ của hai nước cuối cùng vẫn phải rút binh hoàn toàn. Lo lắng của bên tông môn cũng có lý nên mới phải khẩn cấp tạm dừng kế hoạch của ngươi giữa chừng!”

Nói đến đây, ông ta cũng không kìm được buông tiếng thở dài: “Có lẽ sẽ không xảy ra tình huống đóng băng chiến sự như bí cảnh Thiên Đô lần trước, nhưng lỡ như thì sao? Lần trước danh sách đề cử vào bí cảnh Thiên Đô của các phái, vì chiến sự quấy nhiễu nên chỉ có thể đóng băng, huống hồ lần này lại dính đến Thánh Cảnh, là chuyện ngay cả Phiêu Miễu Các cũng không dám qua loa sự tình, chưa chắc đã không xảy ra chuyện đóng băng chiến sự lần nữa. Trận chiến với Vệ không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn này! Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng những Tấn quốc phải chịu tổn thất to lớn, Vệ quốc và Tề quốc sẽ không cho chúng ta cơ hội tốt như vyaaj nữa.”

Nếu là vì như vậy thì Thiệu Bình Ba còn có thể nói gì, trong lòng y tràn đầy bất đắc dĩ: “Vi thần hiểu, bệ hạ anh minh, Khí Vân tông nhìn xa trông rộng, là vi thần cân nhắc không chu toàn. Chỉ là chuyện này không biết phải dạm dừng tới khi nào? Huyền Thừa Thiên quen thói ăn chơi, không phải là kẻ có ý chí kiên định gì, vi thần chỉ sợ cơ kích động của Huyền Thừa Thiên bị nguội lại thì sẽ đánh mất thời cơ tốt.”

Thái Thúc Hùng: “Cô vương và Khí Vân tông đã bàn bạc rồi, chờ, sẽ không chờ lâu lắm đâu, mà cũng chẳng thể chờ lâu được, đợi sau khi danh sách vào Thánh Cảnh được duyệt, chờ khi những người có liên quan đã vào Thánh Cảnh thì chính là lúc ngươi hoạt động tay chân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.