Đạo Quân

Chương 1451: Vu oan hãm hại (2)



Ai ngờ, vừa mới trả lời xong, Ngưu Hữu Đạo vung tay một cái, Quách Diệu Thắng ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu.

Quách Diệu Thắng không nghĩ đến Chưởng môn ra mặt, lại còn ở đằng trước, Ngưu Hữu Đạo vẫn cứ ra tay.

Tay Ngưu Hữu Đạo vừa vung lên, định ra tay với An Thái Hoa nhưng đã bị Cung Lâm Sách nhanh chóng bắt lấy, chân của hắn đột nhiên đá ra, đá thẳng vào bụng An Thái Hoa.

“A!” An Thái Hoa kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, một ngụm máu tươi bắ n ra. Trên thực tế, gã là người bị thương nặng nhất.

Quản Thanh Nhai bị dọa, vội lách mình tránh đi, nào còn dám đứng im tại chỗ để chịu thiệt.

Hai ngón tay của Cung Lâm Sách đè vào tim Ngưu Hữu Đạo, kình khí tùy thời có thể b ắn ra, giận dữ mắng: “Làm càn!”

Thấy Ngưu Hữu Đạo đã bị khống chế, người của Mao Lư sơn trang nhanh chóng tiến lên, nhưng ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại vung kiếm trong tay, trầm giọng nói: “Không có chuyện của các người. Cút về!”

Nhưng người của Tử Kim động đang xông đến, đám người Hồng Nương nhất thời không nghe lời Ngưu Hữu Đạo, xông lên giằng co với đám người Tử Kim động. Vu Chiếu Hành, Vân Cơ đều xuất hiện, ngay cả Huệ Thanh Bình cũng lộ diện.

Viên Phương cầm hai thanh giới đao lao ra, nhưng lại trốn đằng sau cùng.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng. Ngưu Hữu Đạo đối mắt với Cung Lâm Sách, hạ thấp giọng nói nhưng ngữ điệu lại rất kiên quyết, chỉ có Cung Lâm Sách mới có thể nghe rõ: “Chưởng môn, ta dám cam đoan, ngài giết không được ta đâu. Có người hãm hại Hồng Nương hay không cũng không cần chứng cứ. Ai đúng ai sai, trong lòng ngài và ta đều biết rõ. Không phải ta muốn làm loạn, là có người trong tông môn khinh người quá đáng. Đây là kết quả ngài báo đáp ta ở Thánh Đảo hay sao?”

“Ta cũng không muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn liên lụy người khác, nhưng ba cái mạng chó này, ta nhất định phải có. Ta không giết bọn họ ngay tại chỗ là đã nể mặt Chưởng môn ngài rồi, nhưng Chưởng môn ngài nhất định phải cho ta một công đạo. Thánh Đảo, nếu Chưởng môn không giữ lời hứa, hôm nay chúng ta sẽ cá chết lưới rách. Nếu tuân thủ lời hứa, ta đối với Chưởng môn sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Giết ba người bọn họ hay là giết ta, Chưởng môn tự quyết định, ta tuyệt không miễn cưỡng.”

Cung Lâm Sách cũng thấp giọng nói: “Lạm sát đệ tử bổn môn, ngươi điên rồi sao?”

Ngưu Hữu Đạo chợt lớn tiếng nói: ‘Ba con chó đó dám mắng ta, chẳng lẽ ta không thể dạy cho bọn chúng một bài học hay sao?”

Đám người Tử Kim động nghe xong, đều nghi hoặc nhìn Quách, An đang bò dậy và Quản Thanh Nhai đang tránh qua một bên, không tin nổi ba người kia lại có gan lớn đến thế.

“Không có, ta không có.”

“Ta không có mắng Ngưu trưởng lão.”

Ba người Quách, An, Quản cuống quýt xua tay giải thích với mọi người.

Ánh mắt Cung Lâm Sách lóe lên, chợt đẩy Ngưu Hữu Đạo ra, quay người lại quát lớn: “Đang làm gì thế? Tất cả lui xuống cho ta.”

Ngưu Hữu Đạo cũng phất tay với đám người Quản Phương Nghi, ra hiệu lui xuống. Những người của Mao Lư sơn trang nhìn nhau, sau đó cùng lui về.

Chúng đệ tử của Tử Kim động cũng vội vàng lui xuống, chỉ có một đám Trưởng lão là vẫn đứng, hơn nữa còn bước đến chỗ Cung Lâm Sách.

Mạc Linh Tuyết kinh sợ nhìn ba người Quách, An, Quản, sau đó hỏi Cung Lâm Sách: “Chưởng môn, bọn họ mắng Ngưu trưởng lão?”

Bởi vì Cung Lâm Sách cũng có mặt lúc đó, là người làm chứng tốt nhất.

Khóe miệng Cung Lâm Sách kéo căng ra, chậm rãi nói: “Ta cái gì cũng không nghe thấy.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhưng ta chính tai nghe được bọn chúng mắng ta.”

Cung Lâm Sách lặng lẽ nhìn Ngưu Hữu Đạo. Cho đến vừa rồi, ông ta mới hiểu được cái gì là gian tế, cái gì là điều tra rõ chân tướng, tất cả chỉ là nói nhảm, đều là chuyện ma quỷ lừa gạt người. Tên này nhất định đến báo thù, tính sổ.

Mà sự thật cũng đúng như vậy. Ngưu Hữu Đạo biết đám người Quản Thanh Nhai không có khả năng thừa nhận sự thật. Có một số việc không tra ra kết quả, hắn chỉ muốn gom tất cả người trong cuộc vào tính sổ một lần.

Tất nhiên, hắn có lòng tin nên mới dám làm như vậy.

“Không có, Chưởng môn, đệ tử không có mắng mà.”

“Trưởng lão, ta thật sự không có mắng. Ngưu trưởng lão hỏi chúng đệ tử tên gì, chúng đệ tử chỉ thành thật trả lời. Ngưu trưởng lão đột nhiên ra tay.”

Ba người Quách, An, Quản miệng đầy máu tươi vội vàng giải thích, khổ không tả nổi, hốt hoảng đến rối tinh rối mù.

Nhưng mặc kệ ba người giải thích đến cỡ nào, Ngưu Hữu Đạo vẫn một ngụm cắn chết ba người mắng hắn. Ba người không có người làm chứng, chỉ có thể nói là bọn họ không có mắng.

Ba người đương nhiên là không mắng rồi. Ngưu Hữu Đạo đang vu oan, hãm hại bọn họ. Những gì bọn họ làm với bên này, Ngưu Hữu Đạo đã trực tiếp trả trở lại.

Mánh khóe này, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được một hai. Nghiêm Lập cả giận nói: “Ngưu Hữu Đạo, bọn chúng có mắng hay không mắng ngươi, tông môn tự có phán xét, sao có thể tự tiện ra tay như thế.”

“Phán xét?” Ngưu Hữu Đạo bỗng chỉ tay về phía Viên Cương: “Phán xét ở đâu? Ai đúng ai sai, chân tướng còn chưa tra ra, chưa phân được trắng đen đã bắt người của ta, xin hỏi phán xét ở chỗ nào?”

Nghiêm Lập giận dữ mắng: “Cái gì người của ngươi, người của ta. Công nhiên kéo bè kéo cánh trong môn, ngươi có còn là đệ tử Tử Kim động hay không?”

Ngưu Hữu Đạo cũng không khách sáo: “Người trong môn kéo bè kéo cánh còn ít sao? Có cần ta lấy danh sách kiểm tra lại người nắm giữ vị trí quan trọng trong tông môn là đệ tử của ai, là người của ai không? Ngươi tưởng đệ tử bên dưới đều là kẻ ngu à?”

Nói thật, hắn cũng chẳng cần phải khách sáo. Đổi lại là người khác, đây chính là phạm thượng, nhưng thân phận và địa vị của hắn đầy đủ, sẽ không tồn tại vấn đề kia.

Nghiêm Lập nói: “Đệ tử trong môn làm gì, đều phải trải qua quyết định của tông môn, đây cũng là chuyện nội bộ của tông môn, ngươi kéo một đám người ngoài vào tông môn, sau đó đối kháng với tông môn, ngươi còn ở đó mà lý luận?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Là ai đồng ý? Là ai đồng ý cho bọn họ ở đây? Người của ta đối kháng với tông môn hay là có người cố ý kiếm chuyện, trong lòng ai nấy đều biết. Đã lấn trên đầu ta, còn muốn ta nén giận hay sao? Không có cái kiểu đạo lý đó đâu. Ngươi tìm nhầm đối tượng xuống tay rồi, lão tử đây không phải bùn nặn. Mấy điều đáp ứng trước kia chỉ là lừa gạt, trước lừa người vào Tử Kim động, sau cố ý để đệ tử gây sự. Quản Thanh Nhai có phải là đệ tử của ngươi hay không? Nghiêm Lập lão tặc, ngươi muốn như thế nào? Muốn diệt trừ ta, ngươi cứ việc ra tay, lão tử đây lúc nào cũng phụng bồi.”

Hai người không hề nể mặt nhau, càng nói càng không thể tưởng tượng nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thiếp vàng cũng vô pháp tô son trát phấn. Cung Lâm Sách gầm lên: “Tất cả im miệng cho ta.”

Ngưu Hữu Đạo quay sang, chắp tay nói với Cung Lâm Sách: “Chưởng môn, nếu có người cảm thấy người của Mao Lư biệt viện ở đây không thích hợp, vậy ta xin Chưởng môn cho phép chúng ta rời khỏi tông môn tìm nơi đặt chân khác, để tông môn được thanh tịnh, xin tông môn chấp thuận.”

Lông mày Cung Lâm Sách hơi cau lại. Yêu cầu này đối với ông ta không thể nào thực hiện được. Trước kia thì không sao, nhưng sự việc đã đến nước này, ông ta sao có thể tùy tiện thả hổ về rừng. Người ở chỗ này còn dễ quản lý, thả người, ngươi bảo người ta làm sao mà nghe lời ngươi nữa?

Ông ta biết vì sao Ngưu Hữu Đạo không ra tay giết ba người kia trước mặt mọi người, nói cái gì là nể mặt ông ta là quan trọng nhất. Nguyên nhân thật sự là do hắn biết mình không phải là đối thủ của Tử Kim động, sợ tạo thành tổn thất to lớn cho Mao Lư biệt viện, cho nên mới không dám làm lớn.

Nếu thả người, sau này bọn họ trở mặt với bên này, còn không biết sẽ đầu nhập vào nhà ai nữa. Ông ta không cho phép chuyện này phát sinh.

Muốn ông ta đối mặt với nguy hiểm thả những người này đi, ông ta tình nguyện gi ết chết tất cả, bao gồm cả Ngưu Hữu Đạo. Tử Kim động không nuốt được lợi ích to lớn, cũng không để cho nó rơi vào tay người khác, quay về gây áp lực cho Tử Kim động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.