Đạo Quân

Chương 1459: Lại trở về (1)



Tần Quan và Kha Định Kiệt nghe xong, không khỏi khẩn trương.

Phù Hoa nhắc nhở: “Thái Thúc trưởng lão, bây giờ là lúc nên đoàn kết nhất. Thành tích rèn luyện liên quan đến tương lai của mọi người. Nội chiến lúc này sẽ không tốt.” Nàng ta đang nhắc nhở đối phương không nên dùng công báo tư thù.

Thái Thúc Sơn Thành nói: “Ta là người dẫn đầu, vừa mới nhận chức đã có người không nghe theo chỉ huy. Hành động kế tiếp làm sao mà liên kết được?”

Phù Hoa đáp: “Không phải là không nghe theo chỉ huy. Để tránh hiểu lầm, Thái Thúc trưởng lão vẫn nên tránh tị hiềm thì tốt hơn.”

Thái Thúc Sơn Thành cười ha hả: “Vậy thì mọi người cùng nhau biểu quyết đi, là tán thành ý kiến của ta hay là của Phù Hoa? Mọi người hãy thương lượng với nhau. Tán thành ý của ta, phiền các phái giơ một tay.” Nói xong, ông ta giơ tay trước.

Hai nhà khác của nước Tấn đối với Khí Vân tông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tất nhiên là giơ tay đầu tiên.

Người giơ tay phía sau là Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn của nước Yến.

Các phái liên tiếp giơ tay. Nước Tề, nước Vệ, nước Hàn đều giơ tay. Liệt Thiên cung và Huyết Thần điện của nước Tống cũng giơ tay lên. Trưởng lão Toàn Thái Phong của Lăng Tiêu các ngược lại trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người. Ông ta cười hắc hắc, ôm tay nói: “Ta duy trì trung lập, không phản đối ai, cũng không tán thành ai.”

Ông ta làm như vậy đã là nể mặt Ngưu Hữu Đạo. Mọi người cũng biết, lão già này và Ngưu Hữu Đạo có danh phận huynh đệ kết bái.

Nước Tần không giơ tay, bốn biển cũng không giơ tay nhưng cũng không thay đổi được kết quả.

Hai người Tần Quan và Kha Định Kiệt bi thương trong lòng. Hai người biết Ngưu trưởng lão gây thù quá nhiều. Bây giờ đến phiên hai người phải gánh chịu.

Nhưng hai người cũng không còn cách nào. Với thân phận và địa vị của hai người ở đây, cả hai không có quyền lên tiếng, hoàn toàn không thể nói gì. Có nói cũng chẳng ai để ý. Cương quyết làm loạn, thêm hai người không nhiều, thiếu hai người cũng chẳng ít.

Triều Kính của Vạn Thú môn không muốn giơ tay nhưng lại không tiện bại lộ. Cộng thêm tình huống lúc này, ông ta không giơ tay cũng chẳng thay đổi được gì, cũng đành giơ tay.

Thấy mọi người chung quanh giơ tay, Thái Thúc Sơn Thành cười lạnh nói: “Phù Hoa, mọi người đã quyết định rõ ràng, ý kiến của ngươi chắc không cần làm phiền mọi người giơ tay lần nữa chứ?”

Phù Hoa im lặng không nói, chỉ nhìn Tần Quan và Kha Định Kiệt. Nàng làm như vậy đã có thể bàn giao với Ngưu Hữu Đạo. Theo nàng ta biết, hai người Tần Kha cũng không tính là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo. Nàng ta cũng không cần thiết phải vì thế mà vạch mặt với mọi người. Huyên náo lên, ảnh hưởng đến người của bốn biển cũng không hay, vì thế cũng không nói thêm gì nữa.

Thái Thúc Sơn Thành cười ha hả, tiếp tục hỏi hai người Tần Kha: “Hai người các ngươi có ý kiến gì không?”

Hai người nhìn nhau, còn có ý kiến gì nữa chứ. Chọc giận những người này, kết quả còn nguy hiểm hơn so với việc đối mặt với yêu hồ nhiều.

“Nếu tất cả mọi người đã không có ý kiến, vậy thì cứ định như vậy đi.” Thái Thúc Sơn Thành vung tay, sau đó tiếp tục thương lượng vấn đề bố trí tiếp theo.

Bên này còn đang thương lượng, người của Phiêu Miễu các đã bố trí thỏa đáng, từ đỉnh núi bay về phía hoang trạch tử địa mênh mông, khiến thành viên các phái phải chú mục quan sát.

Đinh Vệ đứng trên chỗ cao thờ ơ lạnh nhạt, chợt thấy thành viên các phái có không ít người quay đầu nhìn về một hướng, y cũng quay đầu nhìn theo, chỉ thấy hai con phi cầm cỡ lớn từ xa bay đến, xông về phía đỉnh núi.

Phi cầm đập cánh giảm tốc độ rơi xuống, từ bên trên nhảy xuống mấy người. Hoàng Ban đã trở lại, còn có Ngưu Hữu Đạo được khẩn cấp dẫn về.

Hoàng Ban nhìn thấy người tham gia rèn luyện vẫn còn, không khỏi thở phào một hơi. Đoạn đường này có thể nói là chạy một hơi, cuối cùng cũng chạy đến kịp. Lúc này, hắn ta bước đến trước mặt Đinh Vệ, chắp tay chào: “Tiên sinh, cũng may không làm nhục sứ mệnh, đã mang được người về.”

“Là Ngưu Hữu Đạo?”

“Không phải hắn đã đi rồi sao, tại sao lại quay về?”

Các thành viên tham gia rèn luyện không khỏi xôn xao, nghị luận ầm ĩ, không hiểu được tại sao Ngưu Hữu Đạo lại quay về.

Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, đám người Phù Hoa nhìn nhau cười một tiếng, có vẻ như đang nói tên nhóc kia thế mà lại quay về.

Thẩm Nhất Độ của Hiểu Nguyệt các, Triều Kính của Vạn Thú môn không khỏi yên tâm hơn một chút.

Về phần tại sao lại quay về, đối với bọn họ mà nói không quan trọng. Đám người này cho rằng Ngưu Hữu Đạo biết nội tình, cộng thêm La Phương Phỉ đích thân ra mặt, lại càng khiến cho bọn họ khẳng định phán đoán của mình. Với quan hệ giữa hắn và con gái của La Thu, làm sao mà không biết nội tình rèn luyện chứ.

Ngưu trưởng lão đã trở về, nỗi bất an trong lòng Tần Quan và Kha Định Kiệt đã bị quét sạch, có thể nói là cuồng hỉ.

Tình huống trước khi Ngưu Hữu Đạo trở về và sau khi trở về, hai người có thể nói là cảm nhận được rất sâu. Ngay cả thái độ của đám người bốn biển đối với bọn họ cũng lãnh đạm hơn không ít.

Ngưu Hữu Đạo nhìn mọi người, trong lòng rất khó chịu. Trên đường đi, hắn luôn tính toán thời gian, hy vọng sẽ không đuổi kịp. Nếu không đuổi kịp, nói không chừng hắn có hy vọng rời khỏi Thánh Cảnh. Việc rèn luyện ở đây cũng chẳng liên quan đến hắn nữa. Nhưng kết quả lại đuổi kịp, khiến cho hắn phiền muộn vô cùng, không khỏi thầm trách Hoàng Ban liều mạng đi đường như thế.

Bất mãn nhưng không dám biểu hiện, hắn đành bước đến chắp tay chào Đinh Vệ.

Đinh Vệ ừm một tiếng: “Đã về rồi, vậy thì về đội đi.”

Ngưu Hữu Đạo vừa muốn lên tiếng đồng ý, chợt thấy có người bên cạnh Đinh Vệ nhắc nhở: “Tiên sinh, người của Phiêu Miễu các đã xuất phát, đã giảm xuống một người. Bây giờ Ngưu Hữu Đạo tham gia vào đội ngũ, như vậy người bên đó nhiều hơn người của Phiêu Miễu các một người.”

Nghe xong, Ngưu Hữu Đạo khẽ giật mình, trong lòng dâng lên hy vọng, chẳng lẽ còn có cơ hội?

Thành viên tạm thời không tham gia rèn luyện bên phía Phiêu Miễu các không khỏi nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, mắng thầm trong lòng. Sớm không đến, trễ không đến, lại đến vào lúc này. Tám chín phần mười là y sẽ phải ở lại đây giày vò thêm mấy tháng.

Đinh Vệ hỏi lại: “Phiêu Miễu các thiếu một người cũng không thắng nổi sao?”

Người nhắc nhở vội đáp: “Tiên sinh hiểu lầm rồi, ý của thuộc hạ không phải như vậy.” Gã nhớ trước đó Đinh Vệ đã từng nói phải tỷ thí công bằng.

Đinh Vệ nói: “Đội rèn luyện có thể nhiều hơn nhưng người của Phiêu Miễu các không thể nhiều hơn, hiểu chưa?”

Trong nháy mắt, người nhắc nhở đã hiểu ra: “Vâng ạ!”

Hy vọng của Ngưu Hữu Đạo đã bị tiêu tan, ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Đinh Vệ.

Về sau, Đinh Vệ phất tay cho lui, chỉ lưu lại một mình Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có quen với La Phương Phỉ?”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Trước đó nghe danh đã lâu nhưng không có duyên gặp. Lần gặp mặt ở Thủ Khuyết sơn trang là lần đầu tiên.”

Đinh Vệ hỏi tiếp: “Trước đó có từng liên lạc gì không?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Chưa từng có bất cứ liên lạc gì, ta nào dám với cao chứ?”

Đinh Vệ cảm thấy kỳ lạ: “Thế vì sao nàng ta lại điểm tên ngươi đến Thánh Cảnh, rồi lại tự đưa ngươi rời khỏi Thánh Cảnh?”

“Ta cũng cảm thấy khó hiểu về việc này, không biết vì sao nàng ta lại đột nhiên đến Thủ Khuyết sơn trang...” Ngưu Hữu Đạo nói được một nửa, chợt phản ứng lại, hoài nghi hỏi: “Ý của Đinh tiên sinh là, ta tiến vào Thánh Cảnh cũng là ý của nàng ta?”

Đinh Vệ hừ một tiếng: “Danh sách rèn luyện sở dĩ thay đổi là bởi vì ngươi. Bởi vì La Phương Phỉ tự tiện chỉnh sửa danh sách, đề tên của ngươi vào, mới khiến cho toàn bộ danh sách bị sửa đổi, ngươi không biết chút nào sao?”

Ngưu Hữu Đạo như phát mộng, nhớ đến trước đó Đinh Vệ gặp mọi người lần đầu tiên ở Thủ Khuyết sơn trang, đã từng nói các vị Trưởng lão có thể tham gia lần rèn luyện này, công lao của Ngưu Hữu Đạo hắn là không thể bỏ qua.

Lúc đó hắn còn cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao Đinh Vệ lại nói như vậy. Bây giờ xem như đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.