Quỳ chết rồi? Lông mày Bạch Diêu run lên, ánh mắt nhìn Ngụy Đa tràn đầy rung động. Không ngờ trên đời này có người ngu dốt đến thế, có thể tự ép buộc mình quỳ đến chết, như vậy cần có nghị lực và bền chí cỡ nào?
Lão không khỏi bước nhanh về phía trước, đích thân đưa tay kiểm tra, kết quả phát hiện còn một mạch đập yếu ớt. Mạch đập quá yếu, gần như không có, người bình thường căn bản không phát hiện được.
“Lấy nước đến đây!” Bạch Diêu hét một tiếng, lập tức có người nghe lệnh chạy tới.
Bạch Diêu nhanh chóng móc ở hông ra một viên đan dược nhỏ, xé lớp vỏ ra, bóp miệng Ngụy Đa, viên dược bị lão nghiền nát, cho vào miệng y rồi lại đề khí chưởng một cái vào ngực y.
Nước đem đến, lão lại dặn dò: “Đút từ từ cho hắn.”
Thấy vậy, đám người đại khái hiểu ra, người này vẫn chưa chết. Lúc này có người đỡ đầu Ngụy Đa lên, mớm nước giúp.
Một hồi lâu sau, Bạch Diêu thu tay lại, sai hai người khiêng Ngụy Đa vào trong trang viên...
Ba ngày sau, Ngưu Hữu Đạo cũng ra khỏi sơn động, ngồi lên một cái kiệu để sẵn ngoài động. Cái kiệu này trước kia từng khiêng Thương Thục Thanh xuống núi, được Viên Phương mượn đến.
Mông Sơn Minh, Thương Thục Thanh, La An ba người đều ở dưới chân núi chờ, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo cả người đều đẫm máu thì kinh hãi. Thương Thục Thanh hoảng sợ bịt miệng lại, sửng sốt đến mức không nói được lời nào, đưa mắt nhìn người được khiêng đến.
Trở lại trong đình viện nhỏ đơn độc u tĩnh, Ngưu Hữu Đạo bị lột sạch, Viên Phương thi pháp đánh rơi lớp vỏ máu trên người hắn.
Sau đó Ngưu Hữu Đạo được ngâm trong thùng nước nóng, Viên Cương đứng cạnh thùng cẩn thận tắm rửa cho hắn, không dám dùng quá sức.
Vài ngày sau, Ngưu Hữu Đạo mới ra cửa, có thể tự mình chậm rãi đi khắp nơi, nhìn rất khoan thai, rất hài lòng.
Viên Cương gần như đi cạnh hắn một tấc không rời, cứ như chân sai vặt vậy.
Sáng ngày hôm sau, Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười ngồi ở trước bàn trang điểm, Thương Thục Thanh đang chải tóc cho hắn.
Người ta có ý tốt, ngoan cường coi hắn là bệnh nhân để chăm sóc. Từ chối mãi mà không được, hắn lại không tiện nói mấy lời cay nghiệt quá, kết quả thành ra thế này.
Thời gian sau đó, Ngưu Hữu Đạo nhàn rỗi hiếm có, không cần tu luyện, mà tạm thời cũng không thích hợp tu luyện. Hắn đi tản bộ bên ngoài, thợ mộc ở đây đặc biệt làm cho hắn chiếc ghế nằm để hắn chợp mắt, sau đó thì lại nghiên cứu thứ trên gương đồng.
Ánh nắng ấm áp, Ngưu Hữu Đạo nằm trên ghế phơi nắng.
Viên Phương rất buồn rầu đứng bên hòn đá mài mài đậu nành. Hắn ta chẳng biết Viên Cương lấy được đậu này từ đâu ra, hình như muốn nấu gì đó ăn, thế là Ngưu Hữu Đạo tùy tiện nói hai câu, lại dời đá mài từ nhà hàng xóm tới bảo hắn ta ngâm đậu nành, sau đó thì mài đi mài lại thành thứ bột nhão trắng trắng này.
Sau khi Viên Cương được Ngưu Hữu Đạo chỉ điểm, lại chuyển từ trong nhà ra một vại muối thô lớn, sau đó dùng nước muối rửa, rửa ra một thứ chất lỏng đen sì, Viên Phương cũng không biết là muốn làm gì.
“Lão Hùng, ngươi đừng than thở nữa, không phải ngươi ăn chay sao? Đợi lát nữa ngươi cảm tạ Hầu Tử còn không kịp ấy!” Ngưu Hữu Đạo nằm phơi nắng chỉ chỉ vào Viên Phương đang cảm thấy rất nhàm chán.
Đợi hai bên đều làm xong, cuối cùng Ngưu Hữu Đạo cũng đứng dậy.
Ba người mang theo đồ vật đi đến phòng bếp, thứ được mài ra lại được bỏ vào nồi nấu rồi lại lọc bằng khăn lụa, sau đó Ngưu Hữu Đạo tự động thủ rắc cái thứ chất lỏng đen sì sì kia vào trong nồi, lúc múc ra đã biến thành thứ trắng xoá, trơn mềm, nhìn Viên Phương nháy mắt một cái.
Khăn lụa đã được trải sẵn trên vỉ hấp bằng trúc, thứ đồ màu trắng xóa được đổ vào, khăn lụa lại bao lại, đè một tảng đá đã được rửa sạch sẽ lên.
Sau khi làm xong những thứ này, Ngưu Hữu Đạo thu tay lại, ở bên rửa tay, nói với Viên Cương: “Một khắc sau là xong rồi, biết chứ?”
Viên Cương khẽ gật đầu, nhìn thứ được đè dưới tảng đá kia, ánh mắt lộ ra tia dịu dàng hiếm có, nói: “Biết rồi, thật đơn giản.”
Thứ màu trắng xóa, trơn mềm trong nồi chưa dùng hết, Viên Cương đổ ra một bát, cho chút đường vào khuấy khuấy rồi đưa đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, chắp tay đi ra, nằm trong viện tiếp tục phơi nắng.
Không bao lâu sau, Viên Cương cũng ra. Viên Phương cầm cái bát trong tay đưa lưỡi li3m li3m, đuổi theo sau Viên Cương cười ha ha nói: “Viên gia, chúng ta lại làm thêm chút nữa đi.”
Viên Cương: “Hết rồi.”
Viên Phương: “Vẫn chưa no.”
Viên Cương mặc kệ hắn ta, đi ra ngoài. Sau khi trở về trong tay cầm một con cá tươi đã rửa sạch, không lâu sau trong bếp bay ra mùi thơm mê người.
Đúng lúc gặp Thương Thục Thanh đi vào, thấy Ngưu Hữu Đạo đang chợp mắt liền ngửi mùi thơm vào nhà bếp.
Giữa trưa, Thương Thục Thanh không rời đi mà cùng mấy người vây quanh một bàn, nhấm nháp cá tươi kho đậu hũ.
Mọi người ăn rất vui vẻ, Viên Phương nhìn đậu tương trong chén mình, lại nhìn nhìn mấy người hạ đũa ăn đồ tươi, trong mắt có chút tội nghiệp, cuối cùng chắp tay trước ngực lẩm bẩm, nhịn xuống ham muốn ăn mặn của mình.
Sau khi ăn chán chê, Thương Thục Thanh buông đũa xuống, có chút ngại ngùng nói: “Món đậu hũ này ăn ngon thật đấy, thật sự làm từ đậu nành sao?”
Viên Phương lập tức liên tục gật đầu. “Quận chúa, không sai, đúng là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Còn cả cái tào phớ kia nữa, phủ thêm một lớp đường ăn quá ngon luôn, không tin người bảo Đạo gia làm thêm một nồi, việc xay tốn thể lực cứ giao cho ta!” Vỗ vỗ ngực.
Thương Thục Thanh nhìn Ngưu Hữu Đạo thử dò xét nói: “Đậu hũ này có thể chuyển vận đi bán, hẳn sẽ kiếm được một khoản lớn đấy!”
Ngưu Hữu Đạo cười nhạt một tiếng, nói: “Ta không có hứng thú với việc này, quận chúa muốn học chi bằng tìm Hầu Tử lĩnh giáo.”
Hắn biết nữ nhân này không phải chưa từng gặp qua người có tiền, có thể là nàng đang suy nghĩ cho quân tư. Đối với hắn thì con đường tài lộ này thực sự không hề hứng thú, nếu không có thực lực tương đương để bảo vệ thì trong thời loạn thế khó mà giữ được. Càng là việc kiếm được tiền thì sẽ càng rước thêm phiền phức, huống chi hàm lượng kỹ thuật của thứ này thực sự không cao, rất dễ dàng bị học lỏm...
Giữa trưa, Viên Cương từ ngoài trở về, trên vai khiêng một bó gậy gỗ, hét lớn với Viên Phương: “Đóng cửa lại.”
Viên Phương chạy tới đóng cửa, một lát sau đi đến bên cạnh Viên Cương đang xếp mớ gậy gỗ, hiếu kỳ nói: “Viên gia, đây cũng là làm đồ ăn sao?”
Viên Cương đưa cây gậy gỗ đến trước miệng hắn ta: “Ngươi ăn à?”
Viên Phương nhẹ nhàng đẩy ra, ha ha nói: “Viên gia thật biết nói đùa.”
Viên Cương không giống như là nói đùa, mặt không thay đổi nhìn hắn ta hỏi: “Ta thường xuyên đánh ngươi, có phải trong lòng ngươi rất hận ta không?”
Viên Phương khoát tay. “Không có chuyện đó.”
Viên Cương: “Ta cho ngươi cơ hội báo thù, có muốn không?”
“Đã qua rồi, qua hết rồi, người một nhà cãi nhau ầm sẽ tổn thương hòa khí, đừng nói chuyện báo thù gì cả.” Viên Phương cảm thấy không ổn, ném lại một câu rồi bỏ đi.
Viên Cương cầm gậy gỗ cản lại: “Hôm nay cho ngươi cơ hội đánh ta, ta không đánh lại, không tránh, cũng không trả thù!”
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo nghe tiếng chậm rãi đi ra, đứng ở dưới mái hiên nhìn.
Đánh không đánh trả? Không tránh? Còn không trả thù? Viên Phương đánh chết cũng không tin mấy lời quỷ này của Viên Cương, nghiêm mặt nói: “Viên gia, bần tăng tuyệt đối không hề nghĩ đến chuyện trả thù người.”
Hắn ta cho rằng Viên Cương đang thử thăm dò mình.
Viên Cương mặc kệ hắn ta có muốn trả thù hay không, đưa cây gậy cho hắn ta. “Ta bảo ngươi đánh!”
Viên Cương không nhận, chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!” Hung hăng lắc đầu.
Viên Cương trầm mặt xuống, vung gậy lên, đánh vào hư không bên cạnh tai hắn ta: “Ngươi không đánh ta, ta đánh ngươi đấy!"