Đạo Quân

Chương 1460: Lại trở về (2)



Nhìn biểu hiện hình như không biết thật của hắn, Đinh Vệ cũng cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Việc này để sau rồi tính. Bây giờ đang là giai đoạn rèn luyện quan trọng, không thể chậm trễ được. Y không nói thêm câu nào, phất tay gọi Hoàng Ban đến.

“Đinh tiên sinh, tại sao lại như vậy?” Ngưu Hữu Đạo hỏi lại, muốn làm rõ chuyện gì xảy ra.

Nhưng Đinh Vệ đã không quan tâm đ ến hắn.

“Đừng để xảy ra chuyện nữa.” Đinh Vệ dặn dò Hoàng Ban một câu, sau đó quay người nhảy lên một con phi cầm, điều khiển nó bay lên không.

Y quản lý Phiêu Miễu các, vì thế y không thể ở lại đây ba tháng liên tục, vẫn do Hoàng Ban phụ trách chỗ này.

“Vâng.” Hoàng Ban chắp tay đưa tiễn.

Một đám người nhảy lên phi cầm. Mấy con phi cầm bay lên không trung, đuổi theo Đinh Vệ.

Nhìn mọi người đi xa, Hoàng Ban quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, rất muốn hỏi vừa rồi Đinh Vệ đã nói gì với hắn, nhưng rồi lại không tiện tìm hiểu chuyện của Đinh Vệ, hất cằm với Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đã chậm trễ không ít thời gian, còn đứng ngây ra đây làm gì?”

Đang suy nghĩ lời nói của Đinh Vệ, Ngưu Hữu Đạo vội lấy lại tinh thần, phản ứng cũng nhanh hơn, thuận miệng tìm lý do, đưa tay chỉ quần áo trên người mình: “Hoàng quản sự, ta vẫn mặc như vầy sao? Có cần thay quần áo khác hay không?”

Quần áo của hắn vẫn là bộ quần áo mặc ở Tử Kim Động. Sau khi tiến vào Thánh Cảnh, Hoàng Ban quá gấp, được biết các thành viên rèn luyện đã xuất phát, lập tức ngựa không dừng vó mang theo Ngưu Hữu Đạo chạy đến đây, quên thay bộ quần áo trên người.

Bây giờ được Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở, Hoàng Ban mới nhớ ra, lập tức hỏi người xung quanh còn bộ y phục dành cho thành viên rèn luyện nào ở đây không.

Tất cả đều lắc đầu. Ai lại đi vì Ngưu Hữu Đạo mà mang theo một bộ quần áo chứ? Không ai có cả.

Hoàng Ban cũng không thể vì Ngưu Hữu Đạo lại bay về một chuyến. Một chuyến này là suốt cả một ngày. Hắn ta khua tay: “Được rồi, cứ như vầy đi, chờ lần rèn luyện sau lại nói.”

“Được!” Ngưu Hữu Đạo quy củ chắp tay, lúc này mới quay người bước về chỗ thành viên các phái đang nhìn hắn chằm chằm.

“Trưởng lão!” Tần Quan và Kha Định Kiệt bước nhanh đến, cung kính hành lễ. Ngưu trưởng lão đột nhiên trở về, thật sự khiến hai người mừng rỡ không thôi.

Ngưu Hữu Đạo hớn hở nói: “Nhìn vẻ mặt vui mừng của các ngươi, khí sắc đúng là không tệ. Đúng rồi, lúc ta không có ở đây, có ai làm khó dễ các ngươi hay không?”

Hai người nhìn nhau, khí sắc trên mặt đúng là rất vui mừng, nhưng cả hai đều biết là vì sao. Thật sự cũng chỉ là vì Ngưu Hữu Đạo đã quay lại, chứ không phải như Ngưu trưởng lão đã nghĩ.

Nói đến có người làm khó hay không, Tần Quan bước lên một bước, nhỏ giọng thì thầm vào tai Ngưu Hữu Đạo, đem những gì xảy ra sau khi hắn rời đi thuật lại một lần. Còn có chuyện vừa nãy, Thái Thúc Sơn Thành trở thành thủ lĩnh, rõ ràng muốn làm khó hai người.

Ngưu Hữu Đạo cau mày, nói: “Hai người các ngươi đúng là vô dụng. Người ta nói làm cái gì là làm theo cái đó. Chẳng lẽ không biết tự làm hay sao? Ngay cả rắm cũng không dám thả, đúng là làm mất mặt Tử Kim Động chúng ta.”

Hắn bị người ta bắt ép trở về, trong lòng khó chịu, ảnh hưởng đến cả miệng.

Hai người Tần Kha bị nói đến xấu hổ, chắp tay nói: “Là đệ tử vô năng.”

“Bớt nói nhảm đi. Đi thôi, việc này sẽ do ta xử lý. Ta muốn nhìn xem ai dám giương oai trên đầu Tử Kim Động chúng ta.” Ngưu Hữu Đạo nói xong, lập tức bước về phía trước. Hai người vội đi theo hai bên, tinh thần không còn thấp thỏm, lo âu như lúc trước.

Hai người cũng không biết là vì nguyên nhân gì. Thật ra trước đó hai người hoàn toàn không có ấn tượng tốt đối với Ngưu Hữu Đạo. Đệ tử Tử Kim Động chân chính, có mấy ai có ấn tượng tốt đối với người nửa đường nhảy vào làm Trưởng lão Tử Kim Động chứ? Người từ trên xuống dưới, không phục lẫn bất mãn chiếm đa số. Nhưng sau khi đi theo Ngưu Hữu Đạo một khoảng thời gian, trên người Ngưu Hữu Đạo dường như có một mị lực khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Trước đó, đại lão các phái đều chạy đến vây quanh Ngưu Hữu Đạo hỏi thăm tình huống, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy. Ít ra, bọn họ cho rằng Ngưu Hữu Đạo là người có thể trấn trụ được thế cục.

“Haha, nhìn ta chằm chằm làm gì? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy ta mà.” Bước đến trước mặt mọi người, Ngưu Hữu Đạo vui cười chắp tay: “Chư vị, chúng ta lại gặp nhau. Tạm biệt mới có mấy ngày, ta thật sự rất nhớ mọi người.”

Hồng Cái Thiên cười ha hả: “Lão đệ, không phải ngươi đã rời khỏi Thánh Cảnh rồi sao? Tại sao lại quay về?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu thở dài: “Ta cũng không muốn trở về. Vừa về đến Tử Kim Động, trong lúc uống chén rượu, chợt nhớ các vị quá nên chủ động trở về.”

Nhớ chúng ta? Lời này của hắn rước một đống ánh mắt khinh thường. Có người tin hắn nói mới là lạ.

Phù Hoa giễu cợt: “Lão đệ, từ Thánh Đảo đến Tử Kim Động vừa đi vừa về cũng không xa, chút thời gian này chỉ sợ xem bản đồ bảy nước cũng còn không đủ, đâu ra thời gian tới Tử Kim Động uống rượu?”

Lời này rước lấy một tràng cười giễu cợt.

Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt nói: “Cười cái gì? Các ngươi đừng có nghi ngờ. Phải nói là rất trùng hợp, từ vừa rời Thánh Đảo không được bao lâu, vừa vặn đụng phải Đông Hải Đại Thánh muốn tới Tử Kim Động. Từ đó ta mới biết Chưởng môn các phái muốn tới Tử Kim Động tập trung nghị sự. Thế là Đại Thánh liền tiện tay đưa ta đi một đoạn. Các ngươi xem ta đây này. Các ngươi đang mặc cái gì? Ta đang mặc cái gì?” Hắn rủ băng gấm sắn bên hông xuống: “Ta đang mặc quần áo của Trưởng lão Tử Kim Động đấy. Tử Kim Động làm sao có thể chờ ta ở Thánh Địa mãi được, phải không? Không quay về Tử Kim Động làm sao thay được bộ quần áo này?”

Đám người đều sửng sốt nhìn nhìn phục sức của hắn mới phát hiện ra đúng thật là quần áo của Trưởng lão Tử Kim Động. Lại nhìn quần áo màu hồng mình mặc, thế nào cũng cảm giác như Ngưu Hữu Đạo là hạc lạc giữa bầy gà. Mấu chốt của vấn đề là, y phục lúc đầu của mọi người đều bị Phiêu Miễu Các đoạt lại tiêu huỷ cả rồi.

Cho nên, y phục của Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn là lấy từ Tử Kim Động. Nói cách khác, rất có khả năng hắn đã về Tử Kim Động thật.

Toàn Thái Phong nghi ngờ hỏi: “Chưởng môn các phái tập trung tại Tử Kim Động

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta cũng không biết họ bàn cái gì. Bọn họ không chịu nói cho ta. Nhưng Chưởng môn các phái vừa thấy ta về liền vây lấy ta hỏi chuyện gì đã xảy ra.”

Hắn vừa dứt lời, không ít người thấp thỏm. Dù sao họ cũng bị Đinh Vệ buộc phải viết những thứ kia, không biết Ngưu Hữu Đạo nói cái gì đây.

Thái Thúc Sơn Thành không nhịn được mà hỏi: “Ngươi nói thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta sẽ nói thế nào?”

“Làm sao ta biết ngươi sẽ nói thế nào?”

“Mình không làm tặc, không cần chột dạ.” Ngưu Hữu Đạo đáp lại y như vậy rồi quay sang nói với mọi người: “Khi đang bị giày vò, Hoàng quản sự đã chạy tới Tử Kim Động muốn đem ta về. Nhưng trước khi chia tay, các vị Chưởng môn đã cố ý dặn ta nhắn với chư vị vài lời.”

Toàn Thái Phong vội hỏi: “Nhắn gì?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không nói cũng được. Cá nhân ta cho rằng thôi bỏ đi, dù ta có nói các ngươi cũng sẽ không tin, nói cũng thừa.”

Toàn Thái Phong dồn: “Lão đệ, ngươi không nói ra, làm sao biết chúng ta tin hay không?”

Ngưu Hữu Đạo thở dài như phải chịu áp lực rất lớn: “Chưởng môn các phái muốn ta nhắn với chư vị, sau này chư vị phải nghe theo ta hiệu lệnh.”

“…” Mọi người đều không nói được gì. Cuối cùng, phần lớn đều khinh thường quay đầu bỏ đi. Có thể tin vào cái lời quỷ này mới lạ. Đồ đần mới chịu nghe hắn nói hươu nói vượn tiếp.

Nhất là Thái Thúc Sơn Thành, đánh chết y cũng không tin Khí Vân Tông có thể nói ra lời như vậy. Khí Vân Tông chỉ hận không thể làm thịt Ngưu Hữu Đạo, làm sao có thể bảo y phải nghe lời hắn?

Ngưu Hữu Đạo giang hai tay với Toàn Thái Phong, ý bảo, sớm biết thế ngươi còn cố ép ta nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.