Sau đó, hắn vung tay lên: “Đừng nói mấy chuyện không đáng tin nữa. Ngay cả lão tộc trưởng của các ngươi cũng nhìn ra được mối quan hệ giữa ta và sư phụ của ta, chẳng lẽ các ngươi ngay cả lão tộc trưởng của mình cũng không tin? Hai người các ngươi có sợ chết không? Không sợ chết thì cứ tiến lên, ta hóa giải chưởng lực cho các ngươi, đừng để vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc chết thật trên tay ta, ta có muốn giải thích cũng không rõ.” Hắn vừa nói vừa chỉ hai người.
Lão tộc trưởng đã xác nhận qua? Hai người đang run rẩy cùng nhau nhìn phản ứng của Tộc trưởng. Bọn họ đến muộn, không nhìn thấy được tình huống lúc trước.
Lão tộc trưởng quen với Thương Tụng. Nếu ngay cả lão tộc trưởng cũng đã xác nhận, hẳn không có vấn đề gì mới đúng chứ.
Hắc hồ quay đầu sang một bên, ban đầu không lên tiếng, về sau chậm rãi hừ lạnh: “Tu sĩ nhân loại rất xảo trá, chẳng có ai tốt cả. Các ngươi nên cẩn thận một chút.”
Hai người run rẩy nhìn nhau. Cuối cùng, Liêm Đao lão đầu chậm rãi bước lên trước, chứ hai người không dám lên cùng một lúc.
Người đã đến trước mặt, Ngưu Hữu Đạo cũng không dài dòng, đặt tay lên ngực đối phương, thi triển Càn Khôn quyết để hóa giải.
Rất nhanh, Liêm Đao lão đầu không còn run rẩy nữa. Đợi đến khi Ngưu Hữu Đạo buông tay, ông ta mới chậm rãi thở ra một hơi, nhìn thẳng vào hai mắt của Ngưu Hữu Đạo, sau đó mới lui trở về.
Về sau, Quỷ Đầu Đao lão đầu tiến lên, được Ngưu Hữu Đạo giải trừ đau đớn, sau đó mới lui trở về.
Xác nhận hai người không có vấn đề gì, hắc hồ lại châm chọc: “Nhớ năm đó Thương Tụng thần võ anh minh đến cỡ nào, không nghĩ đến đồ đệ của ông ấy lại trở thành chó săn cho chín tên cẩu tặc kia. Quả thật nực cười!”
Có thể nói ra những lời như vậy, nói rõ y đã chấp nhận mối quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và Thương Tụng.
Ngưu Hữu Đạo cũng không quan tâm. Hắn chẳng phải chạy đến đây để đấu võ mồm với người ta: “Hình như ngươi là do ta báo tên trước nên mới biết tên ta.”
Hắc hồ nói: “Có quỷ mới biết tên ngươi. Đột nhiên một đám người xuất hiện muốn nhằm vào chúng ta, chủng ta nhất định phải bắt một số người để hỏi chuyện gì đang xảy ra, mới biết chín tên cẩu tặc không có lòng tốt đó muốn đem tính mệnh của Hồ tộc ta ra để rèn luyện. Trong quá trình tra hỏi, có người nhắc đến có một người tên Ngưu Hữu Đạo đã được đưa ra khỏi Thánh Cảnh, sau đó trở về Thánh Cảnh. Ai ngờ chính là ngươi.”
Nghe xong, Ngưu Hữu Đạo lập tức nhận ra đối phương bắt không phải là người của Phiêu Miễu các mà là người của các phái. Hắn lo lắng người bị bắt là người một nhà của mình, vội hỏi: “Người bị bắt đâu rồi?”
Hắc hồ hừ lạnh: “Hỏi xong còn giữ lại làm gì, đã bị chúng ta xẻ thịt ăn rồi. Mùi vị thịt người đúng là không tệ.”
Ăn thịt rồi? Ngưu Hữu Đạo im lặng, cau mày nói: “Người của môn phái nào chắc ngươi cũng biết chứ?”
Hắc hồ đáp: “Thiên Nữ giáo.”
Không phải người của mình, Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng quan tâm: “Hẳn tai mắt của ngươi giăng khắp hoang trạch tử địa này?”
Hắc hồ hỏi lại: “Ngươi cho rằng các ngươi có thể tùy ý hoành hành sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi đã nhìn thấy bên cạnh ta có hai người, ngươi hãy phái người tiếp cận bọn họ. Nếu có động tĩnh gì lạ thường, lập tức báo lại cho ta biết.”
Hắc hồ liếc hắn một cái: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thừa dịp ta không tức giận, không muốn làm khó ngươi, lập tức cút ngay cho ta.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Giận dữ cái gì? Không có lão tộc trưởng của các ngươi, ngươi làm được gì ta?”
Hắc hồ nổi giận: “Vậy ngươi thử một chút xem.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bớt nói nhảm đi. Ta giết người của Phiêu Miễu các, hai người bọn họ đều tận mắt nhìn thấy. Khi ta còn ở đó, ta có thể khống chế bọn họ. Nhưng nếu ta vẫn không về, còn không biết bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn gì. Ngươi hãy tiếp cận bọn họ cho ta. Nếu có gì bất thường, ta cũng còn kịp thời đưa ra cách ứng đối.”
Hắc hồ nói: “Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, tiếp tục ra lệnh: “Ta từ miệng của hai thành viên Phiêu Miễu các biết được một ít tin tức hữu dụng. Nghe bọn họ nói, Phiêu Miễu các có một người tên Ngao Phong, là đồ tôn của Đốc Vô Hư, trước đó vẫn luôn trông coi vườn Vô Lượng, lần này gã cũng có tham gia. Người này dáng người cao gầy, mặt trắng, không râu, mắt to. Ta muốn người của ngươi hãy đi tìm gã, tiếp cận hướng đi của gã. Muốn ra tay với vườn Vô Lượng, cường công không được thì chỉ có dùng trí. Ta cần người này nội ứng ngoại hợp.”
Ra tay với người của vườn Vô Lượng? Mọi người đều cả kinh.
Hắc hồ kinh ngạc hỏi: “Ngươi giết hai người kia la vì muốn xông vào vườn Vô Lượng?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nói nhảm! Ta cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao ngươi lại có thể lên làm tộc trưởng Hồ tộc được. Không có vườn Vô Lượng, làm sao các người có thể đẩy ngã chín cẩu tặc đó chứ. Vì Hồ tộc của ngươi, vẫn là ta chạy đến chịu chết. Không có thực lực làm sao dám phân cao thấp với chín cẩu tặc?”
Hắn không nhắc gì đến việc tạo mối quan hệ với Hồ tộc. Lần đầu tiên gặp mặt, muốn Hồ tộc tin tưởng hắn là rất khó. Bây giờ, hắn muốn giành quyền chủ động lên tiếng, dùng sự thật để tạo lập trường, từ lập trường cộng đồng để giải thích cho hết thảy.
Hắn chính là Ngưu Hữu Đạo, người ta gọi hắn là Đạo gia.
Lần này, làm gì có chuyện hắn ra tay với vườn Vô Lượng không thôi. Lời hắn nói rõ ràng là nhằm vào cửu thánh, mang đến cảm giác rúng động to lớn cho mọi người xung quanh.
Bao nhiêu năm rồi, toàn bộ Hồ tộc đều co đầu rụt cổ, kéo dài hơi tàn ở đây, cơ hồ mất đi dũng khí đối kháng. Mặc dù không cam lòng, nhưng lần nào phản kháng cũng đều bị cửu thánh dập tắt một cách tàn khốc, khiến cho Hồ tộc đang trong tinh thần phấn chấn phải chịu một sự mất mát to lớn. Mỗi một lần phản công là một tai nạn cho Hồ tộc.
Có vài lần thiếu chút nữa mang đến sự hủy diệt cho toàn tộc.
Không dám, cũng không nhìn thấy hy vọng hay khả năng thắng lợi, cả một tộc chỉ biết trốn trong vũng bùn.
Bọn họ đã từng là bá chủ thế giới này, bây giờ đối với bọn họ mà nói, chỉ cần không bị tiêu diệt, chỉ cần có thể còn sống đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Đã nhiều năm không có ai nhắc đến chuyện động vào cửu thánh, bởi vì chuyện đó vốn không có khả năng thành công.
Nhưng hôm nay đột nhiên có một người nhảy ra, nói muốn phân cao thấp với cửu thánh. Quan trọng, người này là truyền nhân của Thương Tụng. Một lời của hắn khiến tất cả mọi người đều xúc động. Truyền nhân của Thương Tụng muốn ra tay với cửu thánh.
Mặc dù biết vị trước mắt không phải là đối thủ của lão tộc trưởng, càng không có khả năng là đối thủ của cửu thánh, nhưng trong lòng mọi người lại có sự kích động không hiểu được.
Hầu kết của hắc hồ hơi run run: “Ngươi có nắm chắc không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi đã bắt người rèn luyện đến đây, cũng đã cạy miệng của người đó, hẳn ngươi phải biết đối tượng của lần rèn luyện này là nhằm vào ai.”
Hắc hồ do dự một chút: “Hình như cửu thánh bất mãn với Phiêu Miễu các, muốn chỉnh đốn lại Phiêu Miễu các.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Điều này nói rõ cái gì?”
Hắc hồ ngạc nhiên hỏi: “Còn có thể nói rõ cái gì?” sau đó lại bổ sung: “Chúng ta hầu như đều trốn ở đây, không có con đường liên lạc với bên ngoài, chỉ khi nào ngẫu nhiên bắt được người sống mới có thể hỏi chuyện bên ngoài. Nên không biết chuyện ngươi nói.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Quyền sinh sát tu sĩ trong thiên hạ đều nằm trong tay cửu thánh. Tu sĩ trong thiên hạ bị cửu thánh chèn ép lâu như vậy, nhưng vẫn không dám phản kháng. Bây giờ chín cẩu tặc này muốn chỉnh đốn Phiêu Miễu các, điều này nói rõ chuyện gì? Nói rõ, trong lúc chín cẩu tặc chỉnh đốn, lòng người bên dưới sẽ dao động. Lòng người dao động là sơ hở, là cơ hội tốt cho chúng ta. Mặc kệ có nắm chắc hay không, chúng ta cũng phải thử một lần. Bỏ qua cơ hội này, dưới sự quản lý nghiêm ngặt của chín cẩu tặc, chúng ta sẽ rất khó mà làm chuyện gì. Lúc này không làm còn chờ lúc nào nữa?”