Đạo Quân

Chương 1489: Sự nghi ngờ nan giải (1)



Hắc hồ lắc đầu: “Nói cho cùng vẫn là tu vi của lão tộc trưởng cao thâm nên mới trụ được lâu như vậy, không thì cũng không kéo đến lúc được ta mang về. Trước đây, khi Thương Tụng lui tới Hồ tộc, đã từng đưa một viên kim đan mà ông ấy thu thập linh thảo trong thiên hạ, tự mình luyện chế cho Hồ tộc, nói rằng đây chính là kim đan bảo mệnh. Không quan tâm vết thương nặng đến cỡ nào, chỉ cần không tắt thở là có thể cứu sống. Với năng lực hiệu lệnh thiên hạ như Thương Tụng mà cũng không luyện chế được bao nhiêu linh đan, tất nhiên nó đã được Hồ tộc cất giữ như bảo vật.”

“Sau khi ta mang lão tộc trưởng thoi thóp trở về, các Trưởng lão lập tức sử dụng viên kim đan đó, rốt cuộc đã bảo vệ được tính mạng của lão tộc trưởng. Lần đó, lão tộc trưởng hôn mê đến một năm mới tỉnh lại, tỉnh lại không bao lâu thì lại hôn mê, cứ kéo dài mãi không dứt. Hàng năm chỉ có thể tỉnh lại một lần. Thời gian tỉnh lại cũng không được bao lâu, lại phải hôn mê thêm một năm. Nếu không phải gặp chuyện trọng đại lần này, ta cũng không quấy rầy bà ấy. Đây cũng là nguyên nhân ngươi có cơ hội cưỡng ép lão tộc trưởng. Hơn nữa, sau khi lão tộc trưởng bị thương, đã không còn hóa hình được nữa.”

Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh. Thì ra Thương Tụng đã để lại một đại ân rất lớn. Khó trách khi ngân hồ phát hiện hắn có liên quan đến Thương Tụng, lập tức hạ thủ lưu tình.

Điều này cũng đã giải mối nghi ngờ trong lòng hắn. Hắn cũng biết tại sao ngân hồ trong thời khắc quan trọng lại hôn mê, thì ra trong đó có ẩn tình.

Hắc hồ bỗng buông tiếng thở dài: “Có lẽ là Hồ tộc ta tự mình đa tình. Lão tộc trưởng đã nói, bà ấy không oán La Thu. Nhưng một người có thể dùng chính con gái của mình làm con tin, không phải lang tâm cẩu phế thì là cái gì?” Ngụ ý là không hiểu Ngân Cơ nghĩ như thế nào.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm mà đứng. Hắn không đưa ra bất kỳ đánh giá nào cho việc này. Trước giờ, hắn hầu như không đưa ra phán đoán ai đúng ai sai. Ai nhìn đúng ai nhìn sai, ai hận ai, ai oán ai, rất nhiều chuyện nói không rõ ràng. Mọi người có lập trường của mọi người, có góc nhìn của mọi người. Cứ so đo việc ai đúng ai sai cũng không có ý nghĩa. Đó chính là cách luận sự của hắn từ trước đến nay.

Nhưng có một việc hắn có thể xác định, trước kia, La Thu chỉ sợ đã động chân tình với Ngân Cơ.

Đương nhiên, có một số việc hiểu rõ là được. Hắn chẳng muốn dây dưa quá nhiều vào việc này, nhưng có một chuyện hắn rất tò mò: “Tinh huyết của lão tộc trưởng có thể giúp cho ngươi hóa hình, về sau lão tộc trưởng cũng đã giữ được tính mạng, tại sao ngươi lại không trả tinh huyết lại cho bà ấy?”

Hắc hồ đáp: “Nếu có thể làm được, còn cần ngươi nhắc nhở sao? Tinh huyết hóa hình nhờ vào quả Hồ Tiên. Hóa hình thì hóa hình nhưng không có năng lực tái tạo trùng sinh. Lão tộc trưởng vốn đã bị thương, cơ thể khiếm khuyết, có tinh huyết hóa hình cũng vô dụng thôi. Trừ phi lão tộc trưởng có thể ăn quả Hồ Tiên, tái tạo nhục thân, từ đó mới khôi phục lại bình thường.”

Dường như sợ người ngoài hiểu lầm Tộc trưởng là người ích kỷ, Liêm Đao lão đầu vội giải thích một câu: “Ban đầu Hồ tộc không quá lo lắng về việc có được quả Hồ Tiên. Hầu như người nào cũng có thể hóa hình, nhưng từ khi Hồ tộc mất đi nơi sinh trưởng quả Hồ Tiên, phần lớn đã trở thành loài chẳng khác nào dã thú. Mười hai vị Trưởng lão chúng ta sở dĩ có thể hóa hình, đều là vì chúng ta có được tinh huyết hóa hình truyền thừa từ đời trước. Nhưng tinh huyết hóa hình truyền qua từng đời, hiệu quả sẽ yếu bớt mấy phần. Đến đời thứ ba sẽ không còn hiệu quả nữa. Đây là vì sao lão tộc trưởng không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chạy đến nhân gian tìm sư phụ của ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo rất giỏi nắm bắt mấu chốt của vấn đề. Hắn nhìn mọi người, hỏi: “Mười hai vị Trưởng lão?”

Hiểu ý của hắn, Liêm Đao lão đầu giải thích: “Chín cẩu tặc tiến hành rèn luyện gì đó, chúng ta không có khả năng cứ trốn ở trong nhà, còn có một số người đang tọa trấn chỉ huy bên ngoài.”

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng: “Hồ tộc còn bao nhiêu ngươi có thể hóa hình?”

Liêm Đao lão đầu lắc đầu than thở: “Bây giờ chỉ có mười ba người chúng ta.”

Ngưu Hữu Đạo không hiểu: “Không đúng, năm đó, hầu như Hồ tộc nào cũng có thể hóa hình, lại có truyền thừa tinh huyết hóa hình, tại sao bây giờ chỉ có mười ba người?”

Liêm Đao lão đầu đáp: “Ngươi cho rằng chín cẩu tặc đó đuổi cùng giết tận Hồ tộc chúng ta là chuyện đùa? Hồ tộc ta mấy lần thiếu chút nữa bị diệt tộc mới chạy trốn đến nơi này. Rất nhiều Hồ tộc mà ngươi thấy bây giờ đều được sinh ra sau đó. Thực lực Hồ tộc mới rất yếu, khó mà sử dụng cho những trận quy mô lớn. Thế hệ trước dám tự tiện truyền tinh huyết hóa hình cho sao? Lần trước, vì đưa lão tộc trưởng đến nhân gian, cao thủ Hồ tộc đã tổn thất rất nặng nề, chỉ còn lại những người chúng ta. Nếu không phải nguy hiểm cho việc truyền thừa, tại sao lão tộc trưởng lại dám tùy tiện gả cho La Thu, hy vọng nhận được sự trợ giúp của La Thu chứ?”

Có người căm hận nói: “Đáng hận nhất chính là, đám cẩu tặc đó đã phá hủy rất nhiều quả Hồ Tiên. Quả Hồ Tiên nghìn năm mới có thể trưởng thành và kết quả.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Bọn họ có thể làm ra mấy chuyện này cũng chẳng có gì lạ, ngược lại cũng không nhằm vào Hồ tộc các ngươi không thôi. À, ta nghe được một tin đồn không biết là thật hay giả. Nghe đồn tuổi thọ của Hồ tộc chỉ có năm trăm năm, nhưng lão tộc trưởng quen biết Thương Tụng lúc trước cũng đã là Tộc trưởng rồi chứ?”

Ý trong lời nói nghe qua là hiểu. Thương Tụng biến mất nhiều năm như vậy, như vậy tuổi thọ của lão tộc trưởng không chỉ năm trăm năm. Hiển nhiên hắn đang hoài nghi lời nói của bọn họ có vấn đề.

Hắc hồ đáp: ‘Nhất mạch của lão tộc trưởng không giống Hồ tộc khác. Chúng ta chỉ có năm trăm năm tuổi thọ, nhưng nhất mạch của lão tộc trưởng lại đạt đến ngàn năm. Đây cũng là lý do vì sao nhất mạch của lão tộc trưởng từ đầu đến cuối đều trở thành Tộc trưởng thủ hộ Hồ tộc. Nhưng nhất mạch của lão tộc trưởng còn có một điểm đặc biệt khác, chính là trong cuộc đời chỉ sinh nở được một lần. Về sau có nghĩ bất cứ biện pháp nào, mặc kệ nam hay nữ đều không thể sinh lần thứ hai.”

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, hỏi dò: “Lão tộc trưởng đã sinh La Phương Phỉ, đây chẳng phải...” Hắn nói còn chưa dứt lời, nhưng tin rằng tất cả mọi người đều hiểu. Nhất mạch của lão tộc trưởng chẳng phải đã đứt đoạn truyền thừa?

Dường như đã đoán đúng, sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ chán nán.

Ngưu Hữu Đạo cảm thán, nhiều ít cũng hiểu được vì sao lúc trước La Thu không muốn đứa bé mà Ngân Cơ lại giữ lại. Chỉ là La Phương Phỉ không có khả năng tiếp nhận truyền thừa nhất mạch.

Chủ đề lại vì vậy mà quay trở lại La Phương Phỉ. Hắc hồ hít sâu một hơi, thở dài: “Những gì không nên nói cũng đã nói với ngươi. Ngươi cũng biết vì sao chúng ta không cho ngươi động đến La Phương Phỉ. Lão tộc trưởng chỉ có một đứa con gái này, mặc kệ La Phương Phỉ đã làm gì, Hồ tộc đều không hy vọng lão tộc trưởng tuyệt hậu.”

Mặc kệ đã làm gì? Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Ngưu Hữu Đạo. Hắn nghi ngờ Hồ tộc đánh chủ ý lên La Phương Phỉ. Chẳng lẽ bọn họ muốn La Phương Phỉ truyền dài truyền thừa cho Hồ tộc hay sao?

Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ ở trong đầu, ngoài mặt hắn vẫn gật đầu: ”Đã nói đến nước này rồi, nếu ta còn kiên trì thì chính là không nể mặt Hồ tộc. Được rồi, hôm nay, trước mặt Tộc trưởng và các vị Trưởng lão, ta cam đoan không động đến La Phương Phỉ.”

Mọi người nghe xong, không khỏi thả lỏng một hơi.

Ngưu Hữu Đạo thuận miệng nói: “Vậy các ngươi hãy giúp ta tìm được Ngao Phong.”

Hắc hồ gật đầu: “Việc này thì dễ xử lý thôi. Chỉ cần gã còn ở hoang trạch tử địa, chúng ta sẽ có thể tìm được gã, giúp ngươi an bài mọi chuyện.”

Sự việc chính là như vậy. Hồ tộc hỏi thăm về tình hình rèn luyện, còn có quan hệ với Ngân Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.