Đạo Quân

Chương 1495: Triều Kính mất tích



Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.

Hừng đông hôm sau, một nhóm người dựa theo sự bố trí trước đó bay khỏi vùng đầm lầy mênh mông. Lúc này, Ngưu Hữu Đạo ném mấy vụn cỏ lá trên người xuống đầm lầy.

Đợi nhóm người đi xa, trong đầm lầy nhảy ra một con yêu hồ, sau đó nhảy vào trong khu rừng, tìm được một chỗ có vết cắt.

Yêu hồ ngửi ngửi, chính là nơi Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi đêm hôm qua. Nó dùng móng vuốt cào cào, đào được một hòn đá. Thấy hòn đá hơi lạ, nó lập tức ngậm vào miệng, nhanh chóng rời đi.

Chuyến đi lần này, tổ của Ngưu Hữu Đạo không đi một mình nữa mà đi theo tổ của Phù Hoa.

Ngưu Hữu Đạo đưa ra lý do với mọi người rằng, hắn cũng muốn làm rõ tại sao hắn lại không có thu hoạch, muốn nhìn xem tình huống của người khác là như thế nào để đưa ra so sánh với tổ của hắn, tránh mọi người luôn hiểu lầm hắn.

Lý do quá thuyết phục, mọi người không có lời nào để nói, tất nhiên là không có ý kiến.

Mọi người một lần nữa phân tán. Khi rời khỏi ánh mắt của những người khác, Triều Kính tạm thời dừng lại, rơi xuống một đám cỏ nổi lên trên đầm lầy.

Hai đệ tử Vạn Thú môn cũng rơi xuống. Từ Hỏa thấy Triều Kính đang dò xét xung quanh, lập tức hỏi: “Sư tôn, chuyện gì vậy?”

Triều Kính hất cằm về một hướng: “Chúng ta thay đổi hướng đi một chút.”

Từ Hỏa kinh ngạc hỏi lại: “Không theo hướng trong kế hoạch sao?”

Triều Kính đáp: “Chúng ta đi đường vòng thêm chút nữa cũng chẳng sao. Từ hôm nay trở đi chính là như vậy. Ngoài ra, bắt đầu từ lúc này, khi tìm kiếm phải nâng cao cảnh giác. Một khi phát hiện có người đến gần, lập tức thông báo ngay.”

Hai đệ tử Vạn Thú môn nhìn nhau. Từ tối hôm qua đến giờ, Triều trưởng lão luôn đề cao cảnh giác. Tối hôm qua, ông ta đã căn dặn bọn họ, nếu có bất kỳ người nào tiếp cận, bất kể là ai, đều phải báo lại cho ông ta biết.

Bọn họ không biết, sau khi nói với Ngưu Hữu Đạo câu nói kia, Triều Kính đã ý thức được sự nguy hiểm, lo lắng Ngưu Hữu Đạo sẽ hạ sát ông ta. Nhất là hôm nay Ngưu Hữu Đạo lại đi cùng với tổ bốn người của Phù Hoa.

Nhưng ông ta đang nắm nhược điểm của Ngưu Hữu Đạo trong tay, chỉ cần không cho hắn cơ hội đánh lén, Ngưu Hữu Đạo có kéo đến thêm nhiều người nữa, ông ta cũng không sợ.

Bây giờ, cái mà ông ta cần đề phòng chính là chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tuyệt không thể cho Ngưu Hữu Đạo tìm được cơ hội hạ thủ.

Ngưu Hữu Đạo bây giờ không phải là Ngưu Hữu Đạo trước kia. Hắn có thể ngẫu nhiên tập hợp một thế lực khổng lồ, không có Trưởng lão đại phái nào dám khinh thường. Triều Kính không thể không đề phòng.

Đã nói rõ mọi chuyện, Triều Kính dẫn mọi người đi lệch hướng đã định từ trước.

Ba người Vạn Thú môn cũng giống như thường ngày, không có nguy hiểm nhưng thu hoạch vẫn ít như cũ.

Gần đến buổi trưa, ngón tay Từ Hỏa đột nhiên chỉ vào một hướng: “Sư phụ, nhìn kìa.”

Triều Kính quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đồi có một đám yêu hồ tập trung, giống như đang ăn thứ gì đó, nên không phát hiện được bọn họ đến.

Một lần nhìn thấy mấy chục con yêu hồ rất hiếm khi nhìn thấy, Triều Kính vui mừng phất tay, bản thân dẫn đầu tiến lên phía trước.

Ba người lao đến đã kinh động đám yêu hồ. Đám yêu hồ thét lên chói tai, sau đó kết thành đội chạy về một hướng.

Triều Kính đang đuổi theo trên không trung mơ hồ có cảm giác không ổn. Đám hồ yêu này không phân tán, cũng không chui vào đầm lầy mà chạy vội bên trên.

Nhưng khi ba người rơi xuống, đầm lầy rộng lớn bên dưới dường như lắc lư, sau đó là tiếng nổ rầm rầm. Xúc tu đếm không hết từ bốn phương tám hướng quất lên không trung, bao vây ba người lại.

Có rất nhiều yêu hồ đứng trên xúc tu. Xúc tu nhanh chóng vây kín cả ba. Ba người ra sức đánh phá vòng vây, nhưng bọn họ phát hiện tính bền dẻo của xúc tu không hề tầm thường, khó mà đánh nát được.

Thấy sắp lâm vào khốn cảnh, Triều Kính đột nhiên nhấc chân giẫm mạnh lên người một đệ tử, mượn lực đằng không, nhưng ông ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trên đỉnh xúc tu cao nhất có ba người. Tại sao lại có người? Triều Kính giật mình không ít.

Chỉ thấy ba người này nhe răng cười, đồng thời ra tay liên thủ hợp kích vọt tới Triều Kính, bức Triều Kính phải rơi xuống lần nữa.

Ba người không thể kịp thời phá vòng vây, tia sáng cuối cùng đã khép kín, bốn phía chìm vào bóng tối, có thể cảm nhận được xúc tu đang vặn vẹo bó chặt không gian của ba người.

Ba người vẫn điên cuồng công kích muốn mở ra một lỗ hổng nhưng xúc tu co vào càng lúc càng dày.

Trên thân yêu hồ tản ra ánh sáng mông lung, leo lên xúc tu đứng vẫy đuôi.

Con quái vật khổng lồ giống như một tên yêu ma cùng với rất nhiều yêu hồ nhanh chóng chìm xuống đầm lầy.

Đầm lầy đang rung chuyển rất nhanh khôi phục sự yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có âm thanh trầm đục từ dưới đất truyền đến.

Chạng vang tối, người phân tán ra một lần nữa tập trung tại một điểm.

Khi thống kê thu hoạch, ba người Ngưu Hữu Đạo vẫn không thu hoạch được gì. Tình huống lần này không giống mấy lần trước. Ba người Ngưu Hữu Đạo chủ yếu học tập, cũng không ra tay.

Ngưu Hữu Đạo bày đặt cảm khái: “Lần này đi theo đám người Phù Hoa, bọn họ thỉnh thoảng nhìn thấy yêu hồ. Xem ra là do quần áo của ta rồi. Thu hoạch vào ngày mai, tổ của ta xem như có lòng tin.”

Mọi người cười ha hả. Ngoài cổ vũ hai ba câu thì còn có thể nói cái gì.

Trời bắt đầu tối, còn có một tổ chưa trở về. Toàn Thái Phong cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao đám người Triều Kính còn chưa trở lại?”

Ngưu Hữu Đạo cười như không cười: “Đoán chừng là do bộ quần áo nên không có thu hoạch, muốn cố gắng thêm chút nữa.”

Không ít người cười to, cũng rất tò mò, chuẩn bị chờ Triều Kính trở về để hỏi thăm một chút. Chẳng lẽ bộ quần áo có sức ảnh hưởng lớn đến thế sao?

Tạm thời cũng chỉ có thể ngồi chờ. Ngưu Hữu Đạo đang ngồi xếp bằng lặng yên lấy một hòn đá từ trong bụi cỏ, tháo chiếc lá bọc quanh hòn đá, thừa dịp không có ai chú ý, đọc chữ viết trên lá cây.

Là Hồ tộc đưa tin tức đến. Nội dung bên trên là ba người Triều Kính đã rơi vào tay Hồ tộc.

Cho dù không nhận được tin tức này, bọn người Triều Kính không về, Ngưu Hữu Đạo cũng biết Hồ tộc đã đắc thủ.

Ở cái nơi hoang trạch tử địa này, hắn có thể liên lạc với Hồ tộc bất cứ lúc nào. Hồ tộc ra tay với ba người Triều Kính, tất nhiên là do hắn truyền tin cho Hồ tộc.

Sau khi hắn quay lại Thánh Cảnh, vốn không có ý định ra tay với Triều Kính nhanh như vậy, nhưng Triều Kính dường như mất khống chế, càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi.

Hắn vốn muốn nhịn một chút. Dù sao, lúc này thêm một người cũng không phải chuyện xấu. Nói không chừng về sau còn có chỗ để lợi dụng, nhưng Triều Kính cứ muốn ông ta chết, nhất định phải đổi quần áo với hắn.

Đến lúc đó, quần áo không có vấn đề thì là Ngưu Hữu Đạo có vấn đề. Ngưu Hữu Đạo không có khả năng để Triều Kính mang tin tức như vậy về trước mặt mọi người, cũng sẽ không để cho Triều Kính buộc hắn phải bàn giao cái gì.

Sau khi xem xong, Ngưu Hữu Đạo vò nát lá cây, lấy ra quyển bản đồ trong tay áo, xem địa điểm mà Hồ tộc lưu lại phải đi như thế nào.

Đêm dần khuya, không thấy Triều Kính trở lại, Thẩm Nhất Độ đột nhiên lên tiếng: “Không phải đám người Triều Kính xảy ra chuyện gì chứ?” Nói xong, ánh mắt ông ta liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo.

Mọi người nhìn nhau, cũng có cùng một suy đoán.

Cất quyển sổ, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nếu không, mọi người đi tìm một lát thử xem sao?”

Thẩm Nhất Độ nói: “Trời tối, đầm lầy mênh mông vô tận, làm sao mà tìm được? Chờ thêm một lát nữa đi, hy vọng là bọn họ có chuyện nên chậm trễ. Nếu thật xảy ra chuyện, chúng ta cũng chẳng có cách nào tìm trong cái đầm lầy này. Ngay cả thi thể cũng không tìm được, chắc hẳn đã bị đầm lầy nuốt chửng. Đợi đến hừng đông, Triều Kính còn chưa về, cũng không cần phải đi tìm nữa.”

Mọi người im lặng. Đúng vậy, ở cái nơi đầm lầy dày đặc này khó mà lưu lại bất kỳ tung tích nào. Nước bùn rất dễ san bằng hết thảy mọi vết tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.