Mọi người yên tĩnh lại không ít, chỉ có âm thanh tách tách của tia lửa b ắn ra.
Mãi cho đến sau nửa đêm, vẫn còn chưa thấy đám người Triều Kính trở về, mọi người đoán được tám chín phần là đã xảy ra chuyện, đoán chừng là không về được nữa rồi.
Không ít người thỉnh thoảng liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân tĩnh tọa, đều hoài nghi việc Triều Kính mất tích có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo.
Muốn không nghi ngờ cũng khó. Hôm qua, Triều Kính đã không khách sáo với Ngưu Hữu Đạo. Ngày hôm sau, Triều Kính lập tức mất tích, trùng hợp như vậy sao?
Nhất là Thẩm Nhất Độ. Ông ta biết Ngưu Hữu Đạo đã có ý định ra tay với Triều Kính. Cho nên, tối hôm qua ông ta còn cố ý thăm dò Ngưu Hữu Đạo, hỏi Triều Kính có phải đã chọc giận hắn hay không.
Việc này khiến cho mọi người âm thầm kinh hãi. Nếu thật là Ngưu Hữu Đạo làm, muốn giải quyết Triều Kính, lập tức giải quyết ngay. Khả năng này đúng là không nhỏ.
Có người ngồi không yên. Lãng Kinh Không bước đến bên cạnh Phù Hoa, thấp giọng hỏi: “Triều Kính mất tích có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo hay không?”
Phù Hoa biết gã đang suy nghĩ chuyện gì, thấp giọng đáp lại: “Ta biết suy nghĩ của mọi người, nhưng lúc này là do các người suy nghĩ nhiều rồi. Hôm nay hắn vẫn đi theo chúng ta, không hề rời đi đâu nửa bước, hoàn toàn không có khả năng ra tay với Triều Kính. Nếu Triều Kính xảy ra chuyện, chắc là do một nguyên nhân khác, chưa chắc là do hắn làm.”
Lãng Kinh Không hỏi: “Không phải ngươi và hắn liên thủ chứ?”
“Ngươi nghĩ gì thế?” Phù Hoa liếc mắt. Việc này đúng là rất khó giải thích.
Về sau, ngoại trừ Ngưu Hữu Đạo, các Trưởng lão khác đều lần lượt đến chỗ Phù Hoa để thăm dò. Phù Hoa im lặng, biết mọi người đều hiểu lầm Ngưu Hữu Đạo, nhưng không thể nào giải thích rõ ràng. Nàng ta cảm thấy ấm ức thay cho hắn.
Trời sáng, đám người Triều Kính vẫn chưa xuất hiện. Lúc này mọi người đã biết, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Khi mọi người thương lượng địa điểm gặp mặt kế tiếp, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Ta đề nghị nên đi tìm Triều trưởng lão.”
Toàn Thái Phong than thở: “Lão đệ, Thẩm trưởng lão nói không sai. Xảy ra chuyện ở cái nơi quỷ quái này, muốn tìm cũng không cần thiết, bởi vì rất khó tìm được dấu vết gì. Nếu xảy ra chuyện, cho dù không chết cũng bị thương. Ngay cả năng lực trở về còn không có, làm sao có thể thoát khỏi độc thủ của yêu hồ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Thôi thì các người tiếp tục săn giết yêu hồ, tổ chúng ta đi tìm Triều Kính.”
Thẩm Nhất Độ khoát tay: ”Không cần thiết. Muốn tìm kiếm ở cái nơi quỷ quái này cũng công cốc mà thôi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Các người có thể không tìm nhưng ta không thể không tìm. Các người cho rằng ta không biết gì sao? Chỉ sợ các người đang hoài nghi là do ta làm.”
Thẩm Nhất Độ cười ha hả: “Lão đệ suy nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu. Phù Hoa đã chứng minh không phải ngươi làm mà.”
“Nói ngoài miệng thì dễ nghe lắm. Ta hỏi Phù Hoa, các người còn đang hoài nghi ta. Ta sẽ cố gắng tìm Triều Kính. Nếu không, ta giải thích không rõ việc này. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Ta đi chưa chắc có thể trở về kịp. Vậy chúng ta hãy thương lương luôn địa điểm gặp mặt kế tiếp nếu ta không thể trở về đúng giờ.” Ngưu Hữu Đạo đã hạ quyết tâm.
Hắn đã kiên trì như thế, mọi người cũng không làm gì được, đành phải chấp nhận.
Định mọi chuyện xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo dẫn theo Tần Quan và Kha Định Kiệt quay trở lại, theo hướng đám người Triều Kính đi hôm qua.
Mọi người đứng bên cạnh đầm lầy đưa mắt nhìn theo. Thẩm Nhất Độ quay đầu lại hỏi: “Phù Hoa, thật không phải hắn làm sao?”
Phù Hoa cười lạnh: “Ta nói không phải, các người lại không tin. Nếu không tin, bây giờ còn hỏi cái gì nữa? Còn có ba người các ngươi nữa, cho dù nói cho các người biết, rồi như thế nào? Ta có nhất thiết phải lừa các ngươi không? Chẳng lẽ nhất định phải bắt hắn chứng minh hắn không làm, thú vị lắm à?” Nửa câu sau chính là nói Lãng Kinh Không, Đoạn Vô Thường và Hồng Cái Thiên.
Sau khi rời đi không bao lâu, Ngưu Hữu Đạo đuổi Tần Quan và Kha Định Kiệt đi, lý do là ba người tản ra tìm thì hy vọng sẽ lớn hơn một chút.
Mục đích của hắn là chạy đến chỗ Hồ tộc đã định.
Triều Kính không biết mình ở nơi nào, chỉ biết mình đã rơi vào tay yêu hồ.
Bảo châu chiếu sáng, ba thầy trò bị treo trong một hang động ngầm dưới đất. Phía sau họ có một hồ nước. Từ vòm đá trên hồ nước liên tục có nước nhỏ tí tách tí tách như mưa, tiếng động vang vọng.
Ba người đều rất thảm hại, máu đầy người, vết thương nhằng nhịt. Họ đã bị hồ tộc tra tấn ép hỏi. Họ bị treo không cao, mũi chân miễn cưỡng chạm mặt đất.
Sau khi ba người bị mắt, trên người bị lục tìm ra rất nhiều mắt dọc của yêu hồ, hậu quả có thể tưởng tượng. Hồ tộc giận dữ, họ bị ngược đãi!
Triều Kính vẫn là khối xương cứng, bị hồ tộc tra tấn nhưng vẫn sống chết không chịu nhận tội.
Nhưng ông ta cảm thấy rất lạ. Trong các câu hỏi khi hồ tộc tra tấn lại có sự việc liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, thậm chí còn hỏi đến chuyện Ngưu Hữu Đạo đi Điệp Mộng Huyễn Giới. Ông ta không biết làm sao hồ tộc biết việc này.
Sở dĩ ông ta không khai không phải là vì bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, mà là biết dù mình có khai ra cũng không sống nổi.
Không khai, đối phương vì tìm kiếm đáp án mà có thể giữ được đường sống thêm một thời gian, có thể có cơ hội thoát thân.
Còn về Từ Hỏa và một đệ tử Vạn Thú môn khác, tra tấn bức cung cũng không có tác dụng gì. Hai người không biết nhiều, đặc biệt là về việc Ngưu Hữu Đạo và Điệp Mộng Huyễn Giới lại càng không biết chút nào.
Sau khi tra tấn mãi vẫn không hỏi ra được điều gì, yêu hồ dừng tay, treo họ tại đó.
Một thời gian lâu không bị để ý, Triều Kính không biết lũ yêu hồ này đang chờ điều gì.
Trải qua chuyện này, Triều Kính mới biết trong yêu hồ có con có thể hóa hình.
Nhìn về phía hai lão già đang đứng trước cửa hang, Triều Kính cử động yết hầu, lên tiếng: "Chúng ta có thể đàm phán hợp tác."
Hai lão già tiếp nhận nhiệm vụ canh gác ở đây chính là lão Liêm Đao và lão Quỷ Đầu Đao. Hai lão nghe tiếng gọi bèn quay sang xem, sau đó cùng đi tới.
Lão Quỷ Đầu Đao: "Hợp tác? Hợp tác làm cái gì?"
Triều Kính bị trói lâu, hai tay đã mất cảm giác, nói: "Chỉ cần các ngươi tha cho ta, hợp tác điều gì cũng được. Các ngươi cảm thấy cần hợp tác thế nào, cảm thấy hợp tác thế nào mới yên tâm, ta đều sẽ phối hợp với các ngươi. Làm gì cũng được, chỉ cần các ngươi tha mạng cho ta."
Lão Quỷ Đầu Đao: "Được, thành thật khai báo vấn đề lúc trước chúng ta đã hỏi."
Triều Kính: "Có thể, nhưng ta làm sao biết các ngươi có nuốt lời hay không? Chỉ cần để ta xác nhận an toàn trước, ta chắc chắn sẽ nói cho các ngươi biết. A..."
Triều Kính run lên, kêu đau đớn.
Lão Quỷ Đầu Đao vung ngón tay chọc thẳng vào vết thương của ông ta, đâm lún vào trong, sau đó rút ra rồi đưa lên miệng mút máu, liếm có vẻ rất ngon lành.
Phía xa nơi cửa động chợt có tiếng "Cộp cộp" vang tới, sau đó là tiếng bước chân trên hành lang từ xa tới gần. Triều Kính khổ sở mở mắt nhìn tới, tiếng "Cộp cộp" kia có vẻ quen tai.
Một người xuất hiện, chính là gã chồn đen. Phía sau gã chồn đen còn có một người theo vào. Người đó vừa chống kiếm vừa đi, tiếng "Cộp cộp" đó chính tiếng của thanh kiếm khi chống xuống đất theo mỗi bước đi. Phương thức đi lại đã thành thương hiệu này chính là của Ngưu Hữu Đạo.
"Ngưu trưởng lão!" Từ Hỏa vui mừng kêu lên.
Triều Kính cũng bất ngờ, không ngờ Ngưu Hữu Đạo sẽ xuất hiện ở đây. Ông ta rất nghi ngờ, lại liên tưởng đến chuyện yêu hồ tra tấn ép hỏi chuyện Điệp Mộng Huyễn Giỡi là muốn hỏi ra chuyện có thể gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo. Ông ta chợt dấy lên hi vọng, lập tức gọi:
"Lão đệ, ta ở đây."
"Làm sao lại biến họ thành thế này?" Đi tới, Ngưu Hữu Đạo nhíu mày hỏi.
Gã chồn đen nói: "Giết bao tộc nhân của ta, còn muốn ta phải khách khí khoản đãi hay sao?"
"Nói có lý!"
Ngưu Hữu Đạo ừ một cái, tỏ ra đã hiểu. Hắn tới trước ba người bị treo, hai tay chống kiếm, đánh giá ba người, nói: