Đạo Quân

Chương 1506: Thành thật khai báo (1)



Không có người tin cậy để làm hộ pháp, nên cũng không thể tĩnh tâm tu luyện, càng không thể ngủ say, luôn luôn phải dựa vào bản thân mình cảnh giác xung quanh.

Ngồi dưới đất, tựa lưng vào tảng đá, hòa mình và đắm chìm vào màn đêm, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao qua khe hở giữ những tán cây, xung quanh yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng công trùng kêu.

Bỗng một loạt tiếng xột xoạt ma sát vang lên, khiến hắn nâng cao sự cảnh giác, ành mắt đề phòng nhìn chỗ phát ra tiếng động, mở pháp nhãn ra, bàn tay đã nắm chặt chuôi kiếm.

Sự phòng bị được nâng cao dần dần hạ xuống, chỉ thấy một con yêu hồ màu đen từ trong bụi cỏ chạy ra, lúc đến gần thì hóa thành hình người đi tới, chính là Hắc Vân - tộc trưởng Hồ tộc.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm lên mặt đất hơi mượn lực đứng lên, một tay chống kiếm: "Sao ngươi lại tới đây?"

Hắc Vân: "Phát hiện ra một số chuyện."

Ngưu Hữu Đạo: "Đúng ra là nếu có chuyện gì thì truyền tin tức là được, ngươi và ta không nên gặp mặt nhau nhiều, một khi để người khác phát hiện, sẽ rất phiền phức."

Hắc Vân: "Ngươi yên tâm, xung quanh ta đều đã sắp xếp nhãn tuyến, có ai tới gần đều có thể phát hiện ra được."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, về sau phải tận lực đề phòng." Ngưu Hữu Đạo không thể không nhắc nhở, nhưng mà người cũng đã tới, nói nhiều cũng vô ích, rồi hỏi: "Chuyện như thế nào?"

Hắc Vân: "Người đi cùng ngươi kia có chút chuyện, bọn họ ở cùng với người Phiêu Miễu các, không biết là có ý gì."

"Ở cùng nhau?" Ngưu Hữu Đạo nhướng mày: "Nói tình hình cụ thể một chút xem."

"Không giống như là mấy người Phiêu Miễu các tham gia tỷ thí, có ba con phi cầm cỡ lớn..." Hắc Vân cho Hồ tộc đi do thám nghe được toàn bộ chuyện bắt đầu kỹ càng kể lại lần lượt, Ngưu Hữu Đạo hỏi kĩ các chi tiết, Hắc Vân thì biết gì trả lời nấy, cuối cùng cho biết: "Nhãn tuyến của người trong tộc không thể tiếp cận, không biết bọn họ đang làm gì."

Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói: "Chắc là người tỷ thí bên ngoài." Hai tay từ từ chống kiếm, im lặng suy nghĩ, không biết người Phiêu Miễu các và bọn họ ở cùng nhau là như thế nào, nhưng việc này khiến hắn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Hắc Vân: "Có phải là phát hiện ra cái gì hay không?"

Ngưu Hữu Đạo: "Người Phiêu Miễu các và bọn họ ở cùng nhau, nếu không phát hiện ra cái gì mới là lạ, trước đó ta để lại quá nhiều sơ hở, căn bản không chịu thăm hỏi, chí ít phần lớn thời gian ta không đi cùng với bọn họ là không thể chối cái được rồi."

Hắc Vân có chút lo lắng: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu có nguy hiểm, có lẽ ngươi không nên trở về."

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Nếu không quay về, tất cả những cố gắng trước đó của ta đều uổng phí, tất cả kế hoạch của ta sẽ bị một mồi lửa thiêu rụi sạch mất."

Hắc Vân: "Nhưng nếu ngươi cứ như thế mà trở về sẽ rất nguy hiểm."

Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi yên tâm, đối với tất cả nguy hiểm ta đều có sự suy xét, cân nhắc cẩn thẩn, bố cục trước đó chính là hóa giải sơ hở đã để lại. Mà những người kia cũng không biết bí mật của ta là gì. Hiện tại, ta lo lắng chính là hai người bên cạnh ta kia, tình hình của hai người bọn họ hiện nay như thế nào rồi?"

Hắc Vân: "Hau người bọn họ không có gì dị thường, cũng không tiếp xúc với người Phiêu Miễu các, vẫn còn đang theo sự sắp xếp của ngươi tiếp tục tiến về phía trước."

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: "Ta phải đi, không ở lại đây lâu, ta nhất định phải đuổi người Phiêu Miễu các đã tìm ra bọn người Phù Hoa trước khi bọn họ tìm ra hai người kia, cáo từ!" Dứt lời lập tức rời đi.

Thấy hắn sốt ruột như thế, Hắc Vân giơ tay cản hắn lại: "Thật sự rất là nguy hiểm, cũng đừng có ôm ấp hy vọng may mắn!"

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: "Ta sẽ không mù quáng làm những chuyện không chắc chắn! Tại sao ta lại muốn tìm các ngươi trong hoang trach tử địa này? TÌm được các ngươi, trước mắt sau này ta sẽ không có nỗi lo gì. Chỉ cần còn ở trong hoang trạch tử địa, chỉ cần Hồ tộc không bán đứng ta, cho dù là đã xảy ra chuyện gì, ta đều có thể thoát thân được. Tộc trưởng, lầm này nếu thật sự là hỏng chuyện, Phiêu Miễu các bên kia ta chắc là không thể trở về được, muốn rời khỏi Thánh Cảnh cũng khó, chỉ là thỉnh cầu Hồ tộc các ngươi thu nhận ta trong một khoảng thời gian, đến lúc đó cũng đừng chê ta phiền là được rồi!"

Quả thực là hắn thành thực thừa nhận, căn bản cũng không có ý định giấu diếm. Từ lúc hắn vận dụng người của Ngũ Lương sơn hành động, hắn đã dự tính được chuyện Phiêu Miễu các sẽ biết chuyện. Lần này chứng minh là hắn không có cơ hội nói láo, để làm nền cho việc ứng đối, chứng minh hắn sẽ thành thật khai báo cho người của Phiêu Miễu các.

Như hắn đã đoán, từ lúc La Phương Phỉ mang hắn ra khỏi Thánh cảnh, hắn sẽ rước phiền toái lớn vì người phụ nữ kia. Hành vi của La Phương Phỉ nhất định sẽ khiến Phiêu Miễu các quan tâm cao độ đối với hắn, cũng thúc đẩy hắn phải tăng tốc hành động.

Đối với câu trả lời này, Huyền Diệu coi như thỏa mãn, tương xứng với tin tức mà Phiêu Miễu các đã vận dụng cơ sở ngầm tìm kiếm. Kẻ này cũng coi như thành thực.

Huyền Diệu bình tĩnh nói:

"Phiêu Miễu các không hứng thú với ân oán cá nhân của các ngươi. Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi phải giết Triều Thắng Hoài?"

Ngưu Hữu Đạo: "Lúc trước khi hai nước Yến và Tống giao chiến, Vạn Thú môn thực sự đã nhúng tay vào cuộc, tạo tổn thất rất lớn cho quân Yến. Sau đó ta tìm tới Triều Kính, Triều Kính đã âm thầm ra tay giúp đỡ ta, cho nên quân Tống mới bại trận. Vạn Thú môn đã chứng tỏ năng lực quyết định chiến cuộc của họ. Ta không hi vọng sẽ làm Vạn Thú môn tức giận. Một khi Vạn Thú môn tham gia sau đó, ta sẽ gặp bất lợi."

Huyền Diệu: "Đây chính là nguyên nhân ngươi muốn giết Triều Thắng Hoài? Vì sao không làm sớm mà phải đợi tới đúng lúc này?"

Ngưu Hữu Đạo: "Sở dĩ ra tay vào lúc này là vì có nguyên nhân khác thúc đẩy ta. Ta có liên hệ qua lại ngầm với Triều Kính, bao gồm việc tới Thánh cảnh. Tiên sinh Đinh Vệ bắt trưởng lão các phái viết ra tội trạng khiến Triều Kính mất phương hướng. Triều Kính vẫn cho rằng ta có tay trong tại Thánh cảnh nên hi vọng ta vận dụng tay trong hỗ trợ ông ta thuận lợi qua ải. Ông ta lại còn lấy chuyện này ra để chèn ép ta. Khi đó ta đã động tâm diệt khẩu ông ta. Ta vừa rời khỏi Thánh cảnh là đã tiện tay bố trí việc giết Triều Thắng Hoài."

Huyền Diệu: "Giết Triều Thắng Hoài và cả Triều Kính, chỉ giết một thì có ý nghĩa không?"

Ngưu Hữu Đạo: "Triều Kính vừa uy hiếp ta. Ta lập tức tìm trưởng lão Hiểu Nguyệt các là Trầm Nhất Độ. Ta bảo y tìm cơ hội giải quyết Triều Kính. Ta không ngờ là mình vừa rời Thánh cảnh xong đã bị dẫn về, càng không ngờ Thái Thúc Sơn Thành đã biết bí mật giữa ta và Triều Kính. Thái Thúc Sơn Thành công khai sự việc, vì vậy ta cũng không còn cần phải giết Triều Kính nữa. Vừa bị vạch trần, nếu ta lại giết Triều Kính, chẳng phải ta sẽ nhận chắc cái danh diệt khẩu sao? Sau đó Trầm Nhất Độ hỏi ta có nên xuống tay với Triều Kính không, ta đã ngăn cản y."

Huyền Diệu hờ hững nói:

"Tại sao Triều Kính cho rằng ngươi có tay trong tại Thánh cảnh?"

Ngưu Hữu Đạo than thở nói:

"Huyền quản sự, việc này nói rất dài dòng. Ta cũng có nỗi khổ không nói được."

Huyền Diệu: "Vậy thì từ từ nói, ta có nhiều thời gian."

Ngưu Hữu Đạo: "Là thế này, tin tức rèn luyện Thánh cảnh vừa truyền ra, ta đã tìm tới các chưởng môn Tử Kim động dặn họ không để tên ta vào danh sách rèn luyện. Tử Kim động đã bảo đảm với ta, sẽ không đề cử trưởng lão vào số đó. Nhưng quan hệ giữa ta và Tử Kim động cũng không được vui vẻ. Thậm chí không chỉ không vui mà còn nhiều lần ta bị Tử Kim động chèn ép. Nói thật, ta không quá tin tưởng đối với Tử Kim động."

"Còn một nguyên nhân khác, chính là chuyện bí cảnh Thiên Đô. Từ trước tới nay, bí cảnh Thiên Đô chưa bao giờ có liên quan tới tán tu. Ta chuẩn bị đứng ngoài xem trò vui, ai ngờ lại kéo cả tán tu vào tham gia, còn lôi ta vào bí cảnh Thiên Đô, khiến ta suýt chút nữa mất mạng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.