Đạo Quân

Chương 1539: Trưởng lão không tử tế rồi!



Hết thảy đã chuẩn bị xong, trong một gian phòng, hơi nước gợn sóng, Ngưu Hữu Đạo trần trumồng ngâm trong nước.

Hắn rất thích tắm, nói chính xác là thích ngâm mình trong nước để suy nghĩ.

Được ngâm mình trong nước nóng thật ấm áp, mang đến cho hắn cảm giác an toàn, không còn cảm thấy cô độc nữa. Quan hệ nhiều ít không còn quan trọng, sau khi tắm xong, cả người sẽ sảng khoái, rộng mở.

Ngâm một hồi, gần chạng vạng tối, hắn mới rời khỏi bồn tắm. Vừa thay xong quần áo của Phiêu Miểu các, Tần Quan gõ cửa bên ngoài, bẩm báo: “Trưởng lão, Côn Lâm đến.”

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, biểu hiện đã biết.

Mặc quần áo xong xuôi, cả người chỉnh tề, hắn mới chống kiếm bước ra ngoài.

Côn Lâm đang đứng trong đình, thấy hắn xuất hiện, vội tiến lên hành lễ: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo ra hiệu vào bên trong đình ngồi, đồng thời phất tay ra hiệu người dâng trà lên.

Côn Lâm không ngồi cùng với hắn. Ngưu Hữu Đạo không biết y đang suy nghĩ như thế nào, cũng không miễn cưỡng: “Tại sao ngươi lại có thời gian rảnh rỗi chạy đến đây? Thiên Hỏa giáo đồng ý cho ngươi đến à?”

Côn Lâm do dự một chút, sau đó đáp: “Ta nghe bên phía Thái Thúc Sơn Hải phái người thông báo, muốn triệu tập người của sáu phái đến Tuần Tra ti thương nghị chuyện gì đó.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức hiểu ra lý do tại sao y lại chạy đến đây. Tám phái ở lại Thánh Cảnh, bảy phái gặp nhau thương nghị chuyện gì đó, nhưng không thông báo cho hắn. Côn Lâm chạy đến đây là muốn nhắc nhở hắn một tiếng.

“Ừm, ta biết rồi.” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, gương mặt hơi có vẻ suy tư.

Đúng lúc này, Kha Định Kiệt đang nói chuyện gì đó với thủ vệ bên ngoài, sau đó bước nhanh vào bẩm báo: “Trưởng lão, chấp sự Yêu Hồ ti Long Phiếm Hải đến.”

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, nhìn ra cửa chính, không thấy Long Phiếm Hải trực tiếp tiến vào, lại còn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, để người ta thông báo trước, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, vội đứng dậy bước ra cổng nghênh đón.

Ngoài cửa, Long Phiếm Hải còn dẫn theo hai người xách hai hộp cơm.

“Chấp sự đến rồi sao, ai chà, thất lễ thất lễ, mời vào, mời vào.” Ngưu Hữu Đạo bước nhanh xuống bậc thang, nhanh chóng mời vào.

Long Phiếm Hải vô cùng vui vẻ, vừa bước lên bậc thang vừa nói: “Mạo muội đến chơi, hy vọng không quấy rầy.”

Ngưu Hữu Đạo liên tục khách sáo: “Chấp sự quá khách sáo rồi. Chấp sự đến chỗ nào của Yêu Hồ ti cũng không tính là quấy rầy.”

“Ngưu lão đệ cũng không phải thuộc hạ của ta, xưng hô chấp sự hơi khách khí rồi, lại còn cảm giác xa lạ. Ta và lão đệ mới quen đã thân, về sau cứ gọi nhau như huynh đệ.”

“Chấp sự hào hùng như thế, ta xem cung kính không bằng tuân mệnh. Về sau ta sẽ gọi huynh là Long huynh.”

Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau. Hôm nay, khi vừa mới gặp, lời nói của vị chấp sự này vô cùng lạnh nhạt, tại sao chỉ trong chớp mắt đã thay đổi thái độ?

Bước vào trong đình, Long Phiếm Hải phất tay ra hiệu.

Hai người đi theo lập tức mở hộp cơm, bày rượu thịt ra bàn.

Ngưu Hữu Đạo làm ra vẻ bất ngờ: “Long huynh, đây là ý gì?”

Long Phiếm Hải nói: “Ngưu huynh đệ mới đến Yêu Hồ ti, về tình về lý, ta phải nên bày tiệc mời khách. Lúc này bữa tiệc hơi đơn giản, mong Ngưu huynh đệ đừng ghét bỏ.”

Ngưu Hữu Đạo liên tục chắp tay: “Không dám nhận, không dám nhận.”

Hai người cứ khách sáo qua khách sáo lại. Côn Lâm lên tiếng chào Tần Quan, nhờ y nhắn lại với Ngưu Hữu Đạo, sau đó ra về trước.

Y vốn đến nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo một câu, cũng không có chuyện gì khác. Ngưu Hữu Đạo có khách quý đến nhà, y cũng nên đi trước lánh mặt.

Trong đình nâng ly cạn chén một lúc, Long Phiếm Hải chợt hỏi: “Lão đệ, ngươi cảm thấy quen thuộc với chỗ này chưa? Nếu ở không quen, chúng ta đổi lại viện tử khác.”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Không cần phiền như vậy. So với Thủ Khuyết sơn trang còn không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Ba người có thể ở trong một viện tử yên tĩnh, quả là tốt lắm rồi.” Dứt lời, hắn nâng chén: “Cảm ơn Long huynh đã tốn công sắp xếp.”

“Không cần khách sáo. Có việc gì cần thì cứ nói, chỉ cần trong khả năng, ta nhất định không thành vấn đề.” Long Phiếm Hải nâng chén cụng một cái.

Sau một hồi, Long Phiếm Hải đặt chén rượu xuống, đổi chủ đề khác: “Ta nghe người bên dưới nói, hôm nay lão đệ đã thả một con kim sí?”

Ngưu Hữu Đạo thận trọng đáp lại: “Là có chuyện như vậy.”

Long Phiếm Hải hỏi tiếp: “Con kim sí liên lạc với Thánh Tôn?”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu: “Ngoại trừ con đó, ta cũng không thả con nào khác.”

Long Phiếm Hải thở dài: “Lão đệ, huynh đệ có gì không đúng thì cứ nói, tại sao vừa đến Yêu Hồ ti của ta đã trần tình với Thánh Tôn?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không có vấn đề gì đâu, trước chào hỏi Thánh Tôn thôi mà.”

Ngươi là ai vậy? Chào hỏi Thánh Tôn? Thánh Tôn rảnh rỗi đến mức chờ ngươi chào hỏi sao? Ngươi ngay cả điểm này mà cũng không hiểu? Long Phiếm Hải tin mới là lạ, cười ha hả nói: “Lời này lão đệ sợ là hơi quá rồi. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Yêu Hồ ti của ta đã làm sai điều gì?”

Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo trầm xuống: “Long huynh đang định tìm hiểu nội dung ta gửi cho Thánh Tôn sao?”

Long Phiếm Hải khoát tay: “Lão đệ không nên hiểu lầm, chỉ là ta không hiểu, không biết mình đã làm không tốt ở chỗ nào. Nếu có chỗ không đúng, lão đệ không ngại nhắc nhở ta một tiếng. Yêu Hồ ti của ta sẽ tận lực sửa chữa.”

Ngưu Hữu Đạo không mắc lừa, lãnh đạm nói: “Nhắc nhở? Được, Ngưu mỗ mắt sáng không làm chuyện mờ ám. Vậy ta xin nhắc nhở một chút. Chuyện mà Long huynh tìm hiểu nội dung ta báo cáo với Thánh Tôn hôm nay, ta cũng sẽ bẩm báo thật cho Thánh Tôn biết.”

Long Phiếm Hải cứng đờ, tay cầm chén rượu hơi run lên, biểu hiện khó coi giống như nuốt trúng một con ruồi, hầu kết run run. Điều tra tin tức Thánh Tôn? Cái mũ này chụp chết người đấy.

Ánh mắt của hắn ta rơi xuống một bàn đầy rượu thịt. Cố ý chuẩn bị một bàn rượu thịt chỉ để đổi lấy điều này, bảo hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Thủ hạ đi theo Long Phiếm Hải cũng im lặng.

Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau, có thể cảm nhận được bầu không khí xấu hổ bên trong.

Hai người cảm thấy thái độ của vị trưởng lão này không được tử tế. Người ta đã nhiệt tình chiêu đãi, ngài cư xử như vậy với người ta thích hợp sao?

Lấy lại tinh thần, Long Phiếm Hải cười khan: “Lão đệ, chỉ là hiểu lầm, tuyệt không phải tìm hiểu tin tức Thánh Tôn.”

Ngưu Hữu Đạo chợt cười ha hả: “Long huynh, ta cũng chỉ nói đùa thôi. Nếu như Ngưu mỗ làm chuyện không hợp tình hợp lý như vậy, về sau làm sao mà lăn lộn được nữa?”

Long Phiếm Hải như trút được gánh nặng, cười khổ chỉ vào hắn: “Lão đệ, trò đùa này của ngươi chơi hơi lớn rồi.”

Ý đồ tìm hiểu tin tức cứ như vậy mà lướt qua, hắn ta không dám hỏi nữa, nhưng thái độ đối với Ngưu Hữu Đạo lại càng nhiệt tình hơn, thân như huynh đệ.

Tần Quan và Kha Định Kiệt xem như lĩnh giáo, phát hiện Ngưu trưởng lão nói không sai. Người này chính là tiện. Ngươi không khách sáo, người ta sẽ càng không dám trêu chọc. Trưởng lão của bọn họ vừa đến đã thẳng thắn vạch mặt với từng người.

Tuần Tra ti, bên trong một gian viện, nơi ở của Thái Thúc Sơn Hải. Ông ta cũng đang chiêu đãi khách, nhưng không có rượu ngon thức ăn ngon, chỉ có mấy chén trà xanh.

Thái Thúc Sơn Hải cũng đã đánh tiếng với Tuần Tra ti, nói muốn mở tiệc chiêu đãi khách, nhưng Tuần Tra ti nói không có phần chuẩn bị đó. Nói trắng ra là không để ý đến ông ta.

Cũng không còn cách nào, đến giờ cơm, Thái Thúc Sơn Hải đành phải dùng trà xanh đãi khách. Nơi này cũng không có người ngoài. Ngoại trừ thành viên các phái thì không còn ai khác.

Trưởng lão Lư Diệu của Thiên Hỏa giáo, Trưởng lão An Thủ Quý của Vạn Thú môn, Trưởng lão Vũ Hoa của Liệt Thiên cung, Trưởng lão Mai Trường Hồng của Huyết Thần điện. Ngoài ra còn có Trưởng lão Lôi Thắng của Ma Thiên tông nước Tấn, Trưởng lão Hoàng Phủ Kim của Thanh Nguyệt sơn trang và Khí Vân tông.

Những nhà khác đều đã đến trước, Trưởng lão An Thủ Quý của Vạn Thú môn là người đến sau cùng, rõ ràng bất mãn với Thái Thúc Sơn Hải, cho nên cố ý để đối phương chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.