Đạo Quân

Chương 1549: Treo xác thị chúng



Hoàng Ban đến, chắp tay nói với Đinh Vệ đang đứng dưới mái hiên: “Tiên sinh.”

Đinh Vệ hỏi: “Tất cả thành viên đều sắp xếp thỏa đáng chưa?”

Hoàng Ban đáp: “Đều thỏa đáng rồi ạ. Thành viên các phái đều đã được đón đi. Các ti cũng đã xác nhận đúng chỗ, hết thảy bình thường.”

“Ừm.” Đinh Vệ gật đầu: “Tình huống có biến, thành viên rèn luyện không cần phải giám sát nữa. Ngươi rảnh rỗi, không cần thiết phải trông coi Thủ Khuyết sơn trang. Huyền Diệu không thể tọa trấn thành Vấn Thiên. Để tránh hiềm nghi cho hắn ta, ngươi tạm thời thay Huyền Diệu tọa trận bên này.”

“Vâng.” Hoàng Ban chắp tay đồng ý, sau đó hỏi dò một câu: “Thuộc hạ vừa nghe Lam Minh đến, lập tức hỏi thăm một chút, nghe nói nơi này đang xảy ra chuyện?”

Đinh Vệ gật đầu: “Tên Ngưu Hữu Đạo không an phận, hãy cẩn thận một chút. Đừng vội vàng làm loạn, gió thổi qua hết rồi nói sau.”

“Thuộc hạ hiểu.” Hoàng Ban ngầm hiểu.

......

Đám người Thái Thúc Sơn Hải biết Ngưu Hữu Đạo đã ra ngoài, một lần nữa đến bái phỏng, kết quả lại ăn bế môn canh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người như lọt vào trong đám sương mù, giống như có hàng trăm con mèo đang cào vào tâm.

Thánh địa Thiên Lam chưa hẳn như kỳ danh. Mây trắng trên bầu trời khó có được màu xanh lam hoàn toàn.

Nhưng nơi này lại rất đẹp, chẳng khác nào tiên cảnh.

Đỉnh tiên cảnh, một tòa cung điện được xây dựng từ ngọc thạch thuần lam, dưới ánh nắng chiếu sáng chẳng khác nào một viên bảo thạch, thánh điện Thiên Lam.

Cái tên thánh điện có hơi tục một chút, nhưng không một ai dám khinh thường.

Lam Đạo Lâm dáng người gầy, mặc chiếc áo bào rộng, mái tóc bạc trắng nhưng da thịt trắng nõn không nhăn, không hề có dấu hiệu của vẻ già nua, rất có phong phạm của tiên phong đạo cốt.

Đệ tử Chân Nhan đứng bên cạnh, tuổi tác còn muốn lớn hơn tuổi của Lam Đạo Lâm, trong tay đang cầm bức thư của Ngưu Hữu Đạo.

Đứng trước cửa thánh điện, Lam Đạo Lâm hỏi: “Chân Nhan, ngươi cảm thấy bản báo cáo này của Ngưu Hữu Đạo như thế nào?”

Chân Nhan nói: “Xem qua thì cũng có lý, nhưng việc này không phải nhà chúng ta có thể tính.”

Lam Đạo Lâm lại hỏi: “Ba ngày ba bản trình báo, ngươi cảm thấy Ngưu Hữu Đạo là người như thế nào?”

Chân Nhan đáp: “Từ lúc La Phương Phỉ đưa hắn đến Thánh Cảnh, đệ tử đã thu thập tất cả mọi thông tin liên quan đến Ngưu Hữu Đạo. Người này thật sự là người có tài, có thể nhanh chóng quật khởi như vậy, thật không đơn giản.”

Lam Đạo Lâm nói: “Nhưng cũng không an phận, là người giỏi về điều khiển quy tắc. Giỏi điều khiển quy tắc, nói rõ hắn không hề sợ hãi quy tắc. Không sợ chính là bất mãn. Loại người này không giữ lại được.”

Chân Nhan ngạc nhiên hỏi: “Lam Minh sư đệ đang ở thành Vấn Thiên, bây giờ đệ tử đưa tin cho sư đệ, bảo đệ ấy xử lý hắn ngay tại chỗ?”

Lam Đạo Lâm khẽ lắc đầu: “Không vội, mặc dù không giữ lại được, nhưng một thanh đao tốt vẫn có thể phát huy tác dụng. Cứ để lại dùng, dùng xong rồi lại nói.”

“Vâng.” Chân Nhan hạ thấp người xuống.

Lam Đạo Lâm nhìn cũng không nhìn, chỉ vào bản trình báo trong tay Chân Nhân: “Phát cho những người khác, xem ý của bọn họ như thế nào?”

.....

Trời sáng, cửa nhà giam mở ra. Lam Minh cả ngày trong nhà giam khó chịu bước ra ngoài, nhàn nhã đi dạo, hai tay áo có thêu rồng chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời tảng sáng.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân. Một đám người bước ra ngoài. Long Phiếm Hải cũng ở bên trong, là bị kéo ra.

Nhất định phải có người kéo, vì y đã đứng không nổi, quần áo tả tơi, máu thịt be bét, bị giày vò đến không thành người.

Tình huống thật ra đã sớm rõ ràng. Khẩu cung các bên cũng đã lấy, không đáng cho Long Phiếm Hải phải chịu nỗi khổ da tróc thịt bong như thế.

Nhưng Lam Minh sẽ không để như vậy mà kết thúc, cũng không có khả năng kết thúc nhanh như thế. Hắn ta thụ mệnh đến đây, tất nhiên phải làm ra vẻ truy tra chặt chẽ.

Lam Minh điều tra phía sau phải chăng có người sai khiến Long Phiếm Hải hay không, nhưng Long Phiếm Hải cắn chết cũng không khai. Đừng nói là không khai ai sai khiến, ngay cả điều tra cũng không thừa nhận, chỉ nói đến tìm hiểu bình thường mà thôi, không có ý gì khác.

Nói bình thường cũng vô dụng. Sự thật chứng minh, khẩu cung các thành viên khác cũng đã chứng minh, Long Phiếm Hải tìm hiểu chính là nội dung trình báo cho Thánh Tôn.

Bị chụp cho cái mũ trên đầu, Long Phiếm Hải biết mình sẽ phải chết.

Ôm quyết tâm chịu chết, chịu đủ tra tấn cũng không khai, cho dù Lam Minh tha cho y một mạng để dẫn dụ, y vẫn không chịu khai.

Không cắn chết cũng không được. Một khi khai ra, Đinh Vệ cũng sẽ không bỏ qua cho y, vẫn là con đường chết, lại còn liên lụy đến người nhà, chỉ có thể chịu một đầu thôi.

Mặc kệ y không hé miệng, Lam Minh vẫn tiếp tục để người ta thẩm vấn, đồng thời cũng thẩm vấn Huyền Diệu luôn. Vừa lúc Huyền Diệu vẫn còn trong nhà giam, nội dung thẩm vấn chính là có phải Huyền Diệu dùng công báo thù riêng hay không, Huyền Diệu tất nhiên không thừa nhận. Việc của Huyền Diệu xem như cũng không giải quyết được.

Trên mặt đường hiện lên một vết máu. Long Phiếm Hải cả người đầy máu trực tiếp bị kéo đến khoảng đất trống trong thành Vấn Thiên.

Bốn tên thuộc hạ của Long Phiếm Hải vẫn còn trong nhà giam. Mặc dù cũng rất chật vật, nhưng vẫn còn tốt, không chịu nỗi khổ da thịt quá nhiều. Nhìn cấp trên bị kéo đi, người nào cũng nơm nớp lo sợ không thôi.

Lam Minh liếc mắt nhìn người bị kéo đi, còn mình thì quay về phủ đệ trung tâm.

Một sợi dây thừng ném qua trụ đá dựng trên bãi đất trống ở quảng trường, một đầu siết cổ Long Phiếm Hải, một đầu có người túm bên dưới.

Dường như biết mình sắp đón nhận cái gì, Long Phiếm Hải nở nụ cười thảm. Thật ra y chẳng làm cái gì cả, nhưng lại chịu kết cục như vậy, tất nhiên là không cam lòng.

Y đương nhiên biết chuyện này có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, nhưng y không chút oán hắn, thật sự không oán. Y biết, đẩy y vào tuyệt cảnh thật ra không phải Ngưu Hữu Đạo.

Cổ đột nhiên bị xiết chặt, khiến y thở không nổi, thân hình bị kéo lên.

Người đứng xa nhìn thấy, trong lòng tất có sự cảm thông nhưng không ai dám đến, cho dù chỉ là hỏi một câu.

Người áo xanh treo Long Phiếm Hải trên trụ đá, chưa đầy một lát, Long Phiếm Hải nhúc nhích hai lần đã không còn động tĩnh.

Xác nhận người đã chết, người áo xanh rời khỏi hiện trường. Người đứng xem đằng xa không ai dám đến cởi dây thừng cả.

Trong Hiên các, Đinh Vệ ngồi trước bàn cờ, trong tay vuốt vuốt quân cờ.

Lam Minh bước vào, vốn muốn mở miệng chào từ biệt, Đinh Vệ lại đưa tay về phía đối diện, nói: “Ngồi đi.”

Lam Minh mỉm cười, bước đến đối diện, hất trường bào lên, ngồi xếp bằng xuống.

Quân cờ đen từ trên tay Đinh Vệ cứ liên tiếp đánh xuống.

“Được thôi, ta bồi ngươi.” Lam Minh nhìn chằm chằm bàn cờ, hơi suy nghĩ một chút, sau đó cầm một quân cờ trắng, rồi nhìn phản ứng của người đối diện: “Thuộc hạ của ngươi đã chết, ngươi còn có tâm tư ở đây đánh cờ. Xem ra sự việc không liên quan đến ngươi thật.” Trong lời nói mang theo sự chế nhạo.

“Vốn không có liên quan đến ta mà.” Mặt Đinh Vệ tối sầm: “Giết người chẳng qua chỉ là đầu chạm đất, có tội thì xử, cần chi phải treo xác thị chúng, thỏ chết cáo khóc, làm lạnh lòng người.”

Lam Minh nói: “Không hổ danh là chưởng lệnh Phiêu Miểu các, quả nhiên tai thính mắt tinh, nhanh như vậy đã biết. Một chút cảnh cáo là cần phải có. Đây chính là kết quả của việc nhìn trộm thư của Thánh Tôn, treo xác thị chúng một tháng để răn đe. Nếu ngươi bảo không phải, phải hạ xuống, ta cũng không còn cách nào.”

Đinh Vệ nói: “Một tháng? Mùi thôi xông tận trời, nhưng dù sao ngươi cũng chẳng ngửi thấy.”

Lam Minh nói: “Thối mới tốt. Biết mùi thối mới có thể khiến người nhớ lâu. Đinh Vệ ngươi cũng sẽ không ở đây lâu, ngươi cũng không ngửi thấy.”

Đinh Vệ nói: “Có vẻ như ngươi nắm giữ hành tung của ta rất rõ.”

Hai người đang trò chuyện, Hoàng Ban đột nhiên bước vào, dâng một phong thư cho Đinh Vệ: “Tiên sinh, Thánh Tôn có lệnh, lệnh cho ngài lập tức trở về thánh địa Đại Nguyên.”

Tay Đinh Vệ cứng đờ trên không, dường như phải cần dùng lực để cử động, trong lòng bỗng nhiên căng ra, không biết có liên quan đến bản trình báo thứ ba hay không. Lúc này đột nhiên gọi y về, có phải liên quan đến y hay không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.