Đạo Quân

Chương 1559: Gặp lại Hắc Vân



Hắn đo từ cửa ra vào Thánh Cảnh đến thánh địa Đại La, đánh giá thời gian một chút.

Sau đó hắn lại đo vị trí cửa ra vào Thánh Cảnh đến thánh địa Băng Tuyết, đồng thời cũng phán đoán thời gian.

Cuối cùng, hắn đo khoảng cách từ thánh địa Đại La đến thánh địa Băng Tuyết. Tính toán thời gian, hắn tiến hành xem xét cẩn thận ba tuyến đường.

Hắn đứng trầm ngâm trước bàn một lúc, nghĩ đến cái gì đó, hắn lại nhìn xuống tấm bản đồ.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Ngưu Hữu Đạo chợt kêu lên: “Tần Quan.”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tần Quan đẩy cửa bước vào: “Trưởng lão, có chuyện gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Thông báo cho Yêu Hồ ti, nói ta sẽ tham gia thông lệ tiêu diệt toàn bộ ở hoang trạch tử địa.”

“Cái này...” Tần Quan do dự, cũng không lĩnh mệnh, ngược lại nhắc nhở một câu: “Trưởng lão, Phiêu Miểu các vốn đang bất mãn với chúng ta. Yêu Hồ ti rất có khả năng thừa cơ hạ độc thủ. Hoang trạch tử địa là nơi tốt nhất để đối phương ra tay, rất dễ xảy ra chuyện, Trưởng lão hãy suy nghĩ lại.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Các phái giày vò Phiêu Miểu các, Phiêu Miểu các vẫn có thể nén giận, có thể thấy được bọn họ đang nhẫn nại. Trước đó ta luân phiên tố giác, bây giờ xuống tay với ta, tư tưởng muốn trả thù không khỏi quá rõ ràng. Bọn họ sẽ không vội vã như vậy đâu. Ngươi yên tâm đi, ta đã dám đi, tất có biện pháp tự vệ. Còn nữa, để để phòng vạn nhất, hai người các ngươi không cần đi, một mình ta đi với bọn họ là được.”

Tần Quan vội nói: “Trưởng lão muốn bảo vệ chúng ta, chúng ta xin nhận. Nhưng một mình ngài đi thật sự quá nguy hiểm. Một khi có việc, ngay cả người trợ giúp cũng không có. Tác dụng của chúng ta không lớn, nhưng cũng có thể giúp đỡ được một hai chuyện.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đừng nói nhiều, cứ làm theo đi.”

Tần Quan bất đắc dĩ lui ra ngoài, nhưng về sau lại kéo Kha Định Kiệt cùng nhau khuyên Ngưu Hữu Đạo.

Thấy hai người thành khẩn khuyên bảo, Ngưu Hữu Đạo do dự mãi, cuối cùng đành đáp ứng mang hai người theo.

Theo suy nghĩ ban đầu của hai người, tốt nhất là mang luôn Côn Lâm Thụ. Thêm một người, khi có việc cũng thêm một phần trợ lực, nhưng Ngưu Hữu Đạo kiên quyết không chịu. Hai người đành phải lùi lại cầu việc khác.

Tử Kim động, Mao Lư biệt viện, Quản Phương Nghi vội vàng bước vào viện tử của Viên Cương.

Nếu đổi lại trước kia, cho dù Viên Cương có gọi bà, bà cũng không tích cực như vậy. Từ khi Ngưu Hữu Đạo gửi thư tới, nghe Viên Cương gọi, bà lập tức đến ngay.

Khi đến, bà vọt thẳng vào phòng Viên Cương, đóng chặt cửa phòng lại.

Gần đây, hai người thường xuyên cô nam quả nữ ở chung một phòng, khiến Đoạn Hổ canh giữ bên ngoài thiếu chút nữa hiểu lầm hai người có chuyện gì. Nhưng từ một số dấu hiệu cho thấy, hình như bọn họ đang mưu đồ bí mật gì đó.

Đóng cửa xong, Quản Phương Nghi lập tức quay người thấp giọng hỏi Viên Cương: “Đạo gia gửi thư à?”

Viên Cương gật đầu, lấy mật tín ra cho bà xem, chứng minh đích thật là có tin tức.

Quản Phương Nghi xem không hiểu chữ viết rồng bay phượng múa trên thư. Sau khi nhìn qua, bà lập tức đưa trở lại: “Trên thư nói gì vậy?”

Viên Cương đáp: “Đạo gia đồng ý với phán đoán của chúng ta, cho rằng Toa Huyễn Lệ nhất định sẽ đến tham gia hôn lễ của Tuyết Lạc Nhi ở Thánh Cảnh. Đạo gia yêu cầu chúng ta kết thúc hành động bắt Toa Huyễn Lệ.”

“Kết thúc? Vì sao?” Quản Phương Nghi không hiểu.

Viên Cương nói: “Ý của Đạo gia là, cứ để Toa Huyễn Lệ đến Thánh Cảnh, Đạo gia sẽ đích thân ra tay ở Thánh Cảnh.”

Quản Phương Nghi giật mình: “Ra tay ở Thánh Cảnh? An toàn sao?”

Viên Cương giơ mật tín trong tay: “Đạo gia nói, một khi Toa Huyễn Lệ xảy ra chuyện ở đây, tình huống sẽ không bình thường, sẽ khiến cho giới tu hành và thế tục bị quấy long trời lở đất, ảnh hưởng quá lớn, khiến cho rất nhiều người gặp nguy hiểm. Ra tay với Toa Huyễn Lệ bên ngoài Thánh Cảnh chỉ là hành động bất đắc dĩ. Bây giờ có lựa chọn tốt hơn, ra tay trong Thánh Cảnh là thích hợp nhất. Toa Huyễn Lệ xảy ra chuyện trong Thánh Cảnh, tình huống sẽ được khống chế nội trong Thánh Cảnh thôi, sẽ hoài nghi là người bên trong Thánh Cảnh làm. Không ai tin rằng người bên ngoài Thánh Cảnh nhúng tay. Quan trọng là, bên trong Thánh Cảnh có chín nhà liên kết với nhau, bọn họ sẽ ngăn không cho gợn sóng quá lớn.”

Quản Phương Nghi lo lắng nói: “Ta chỉ lo cho sự an toàn của Đạo gia bên trong Thánh Cảnh mà thôi. Toa Huyễn Lệ xuất hành, bên cạnh nhất định sẽ có cao thủ bảo vệ. Đạo gia có nhân thủ bên trong Thánh Cảnh không? Tùy tiện hành động có thể gặp nguy hiểm hay không? Thật sự không được đâu. Ngươi hãy truyền tin tức cho Đạo gia thương lượng lại, vẫn nên giao cho chúng ta ra tay thì tốt hơn.”

Viên Cương nói: “Ta hiểu ngài ấy. Đạo gia đã quyết định như vậy, lý do lo lắng nguy hiểm khẳng định không thuyết phục được ngài ấy đâu. Ngươi yên tâm đi, năng lực tùy cơ ứng biến của Đạo gia cao hơn chúng ta nhiều. Ngài ấy đã có tính toán này, tất nhiên có chỗ nắm chắc. Đương nhiên, Đạo gia cũng cần chúng ta phối hợp.”

Quản Phương Nghi vội hỏi: “Phối hợp như thế nào?”

Viên Cương nói: “Tai mắt của Đạo gia bên trong Thánh Cảnh có hạn, ai cũng không khẳng định Toa Huyễn Lệ nhất định sẽ chạy đến đúng ngày diễn ra hôn lễ. Khả năng nàng ta xuất phát đến Thánh Cảnh sớm hơn cũng rất lớn. Đạo gia yêu cầu chúng ta theo dõi, phát hiện Toa Huyễn Lệ xuất phát thì truyền tin cho ngài ấy ngay. Bởi vì tin tức phải truyền qua lại, chỉ sợ không thể chuyển tin tức đến tay Đạo gia trước khi Toa Huyễn Lệ tiến vào Thánh Cảnh. Tai mắt và nhân thủ của Đạo gia bên trong Thánh Cảnh cũng có hạn, không cách nào đưa ra phản ứng kịp thời. Cho nên, Đạo gia muốn chúng ta cần phải nắm giữ thời gian chính xác Toa Huyễn Lệ đến Thánh Cảnh, thuận tiện cho ngài ấy làm việc.”

“Cái này...” Quản Phương Nghi khó xử nói: “Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Chúng ta cùng lắm cũng chỉ tìm hiểu được chút tin tức trong thành Trích Tinh. Tình huống trong phủ thành chủ, chúng ta trong thời gian ngắn không cách nào tìm hiểu được, lại càng không thể nắm giữ được thời gian xuất phát của Toa Huyễn Lệ.”

Viên Cương nói: “Đạo gia cũng đã cân nhắc đến điểm này, chỉ rõ phương hướng cho chúng ta, bảo chúng ta liên lạc với Đốc tra Hồng Cái Thiên ở Thiên Hạ tiền trang. Đạo gia nói người này rất tốt, rất thích hợp làm chuyện này cho chúng ta, bảo chúng ta nhờ Hồng Cái Thiên âm thầm ra mặt nói chuyện với Chưởng quỹ khách sạn Yêu Nguyệt là Bạch Ngọc Lâu. Đạo gia gợi ý, Bạch Ngọc Lâu đã từng nhận của Đạo gia một khoản tiền, bảo Hồng Cái Thiên cứ nhắm vào điểm này mà ra tay...”

Ở hoang trạch tử địa, Ngưu Hữu Đạo hai tay chống kiếm, dưới sự bảo vệ của Tần Quan và Kha Định Kiệt, nhìn về phía đầm lầy.

Đằng sau bọn họ, các thành viên cốt cán của Yêu Hồ ti tập trung một chỗ, bố trí kế hoạch hành động. Chu Thiên Vũ vừa mới chấp chưởng Yêu Hồ ti không muốn hoạt động tiêu diệt toàn bộ theo thông lệ xảy ra vấn đề gì, nên đích thân dẫn đội phụ trách hành động.

Khi bố trí, Chu Thiên Vũ ngẫu nhiên quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, phát hiện Ngưu Hữu Đạo không hứng thú đối với kế hoạch tiêu diệt.

Nhưng đối với y mà nói, không hứng thú là tốt nhất. Y sợ nhất Ngưu Hữu Đạo có hứng thú với chuyện này, phát hiện chuyện gì sai lại báo cáo. Lúc đó mới là phiền phức.

Ngưu Hữu Đạo càng không đếm xỉa, y lại càng yên tâm.

Đợi kế hoạch được bố trí thỏa đáng, Chu Thiên Vũ mới bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu trưởng lão, chuẩn bị hành động rồi. Ngươi đi cùng với ta, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Không cần đâu, chỉ cần để phi cầm lại cho chúng ta là được. Chúng ta đi xung quanh hoang trạch tử địa.”

Chu Thiên Vũ cau mày: “Lão đệ, yêu hồ ở đây không biết khách sáo với ngoại tộc. Chỉ có ba người, sợ rằng không an toàn, vẫn nên đi theo chúng ta thì tốt hơn.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu ta đã đến đốc tra, đi theo bên cạnh các người nhìn các người chuẩn bị, còn có ý nghĩa gì chứ? Ta muốn Chu huynh tạo điều kiện, cho chúng ta tự do đốc tra, tự mình thăm dò.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.