Đạo Quân

Chương 1565: Chiếu Cố Một Ít



Tuy là lời nói bất mãn, thế nhưng cũng không phải là không có lý, có một số việc không thể tùy tiện nói cho người ngoài biết, nhưng Lệnh Hồ Thu vẫn còn có chút do dự, dù sao Viên Cương cũng là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo.

Bên này đối với Ngưu Hữu Đạo có tình cảm phức tạp, mà ảnh hưởng của hắn đối với Thiên Địa môn là không thể phủ nhận, Thiên Địa môn có thể thuận lợi khai sơn lập phái được là nhờ Ngưu Hữu Đạo ra tay tương trợ. Hoàng đế nước Tần - Thái Thúc Hùng cưỡng ép Thiên Địa môn dời đến đây, cũng không thoát khỏi quan hệ với Ngưu Hữu Đạo.

Ở đây vẫn đang đắn đo, do dự thì phía xa trên bầu trời có hai con phi cầm cỡ lớn bay tới, sau đó nhanh chóng hạ xuống bên ngoài chính điện của tông môn.

Một nam tử cao gầy mặc bạch y nhảy xuống, thắt lưng có trường kiếm, y phục trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, bên thành hai bên rũ xuống sau lưng, môi hồng răng trắng, mặt đẹp như ngọc, tướng mạo khiến chúng sinh điên đảo, nhất là ánh mắt sáng như sao lấp lánh rực rỡ rất mê người, là một nam tử hiếm có khuôn mặt anh tuấn.

Dáng người thẳng tắp, cả người có vẻ gọn gàng, sạch sẽ.

"Xuyên Dĩnh?" Lệnh Hồ Thu nhìn thấy người thì sửng sốt thốt lời, rõ ràng có chút bất ngờ.

Hồng Tụ, Hồng Phất cũng đi ra theo, khi nhìn thấy người tới cũng không nhịn được mà nhìn một lúc lâu, thân là nữ nhân, không thể không thừa nhận nam nhân này dáng dấp thật là đẹp mắt, chỉ nhìn một cái lập tức khiến cho người ta cảm giác thấy tim đập thình thịch. Trong lòng hai nữ nhân ít nhiều cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, dáng dấp đẹp mắt như vậy, vì sao lại cứ phải phong lưu, vì sao lại muốn dây dưa không rõ ràng với nữ nhân khác làm hỏng thanh danh.

"Chưởng môn!" Xuyên Dĩnh đi đến chắp tay chào.

Lệnh Hồ Thu giơ tay lên ra hiệu không cần đa lễ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mấy người đang đứng cạnh giữ ở chỗ phi cầm, nhỏ giọng hỏi: "Người bên kia?"

"Ừ!" Xuyên Dĩnh hơi gật đầu: "Xem ra ngươi cũng biết."

"Bên ngoài gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta có thể không biết sao? Huống chi chi người ta trước đó cũng tra ra được nơi này của ta." Lệnh Hồ Thu nói rồi đưa tay ra hiệu.

Hai người vào trong nhà, đi qua hậu đường đến nội trạch trong đình viện dạo bước. Tránh tai mắt bên ngoài, Lệnh Hồ Thu mới hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Xuyên Dĩnh: "Phải đến Thánh Cảnh thành hôn, trước khi đi dù sao cũng phải chào hỏi chưởng môn một câu." Sau đó lại nói thêm: "Vốn muốn mười chưởng môn đến dự ở Thánh Cảnh, nhưng Băng Tuyết thánh địa bên kia không đồng ý."

Lệnh Hồ Thu có thể hiểu được, thời dài: "Không dám nhận là chưởng môn của ngươi, ta tháy vẫn nên là trục xuất ngươi khỏi môn phái thôi."

Xuyên Dĩnh dừng bước nhìn chăm chú nói: "Chắc là Lệnh Hồ huynh cho rằng Xuyên Dĩnh là người vong ân phụ nghĩa? Mặc dù Xuyên Dĩnh phong lưu, nhưng không đồng nghĩa là người vong ân phụ nghĩa, nếu không thì Lệnh Hồ hunh cũng sẽ không giúp Xuyên Dĩnh vượt qua cửa ải khó khăn. Hãy cho ta một cơ hội để báo đáp."

Lệnh Hồ Thu cũng dừng bước chắp tay: "Báo đáp ư? Ngươi cưới Tuyết Lạc Nhi như bay lên đầu cành, theo lý thuyết ta nên vui mừng cho ngươi, nhưng ta cũng không biết tại sao khổng thể vui mừng nổi."

Xuyên Dĩnh im lặng một lúc nói: "Họa phúc khó lường thôi."

Lệnh Hồ Thu: "Ngươi nói xem bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt này, thân xác thối tha này đã gặp phải bao nhiêu phiền phức rồi?"

Xuyên Dĩnh: "Trời sinh, phụ mẫu cho, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ta tự mình hại mình hay sao?"

Lệnh Hồ Thu: "Ngươi có biết rằng lần này đi nhiều hung hiểm hay không? May mà Tuyết Lạc Nhi bảo vệ ngươi, nếu không ngươi làm gì còn mạng mà sống? Ta thấy ngươi trêu chọc nữ nhân nào lại không trêu,

tự dưng chọc giận nàng ta làm gì, nàng ta là lại nữ nhân kia, chúng ta là loại người khác vô phúc hưởng."

Xuyên Dĩnh: "Ta nào dám trêu chọc nàng ta, trước kia ta không gặp nàng ta bao giờ, ai có thể nghĩ rằng các chủ Băng Tuyết các người tôn quý nhưng lại thích sống ẩn dật như vậy."

Lệnh Hồ Thu: "Vậy ngươi cứ để nàng ta chơi đùa chút là được rồi còn cưới nàng? Phúc khí này ngươi nhận được sao?"

Xuyên Dĩnh dở khóc dở cười: "Cái gì gọi là để nàng ta chơi đùa, Lệnh Hồ huynh, ngươi đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta chính là đồ chơi của nữ nhân sao?"

Lệnh Hồ Thu: "Đi khắp nơi hái hóa ngắt cỏ, ta thấy cũng chẳng khác là bao."

Xuyên Dĩnh thờ dài: "Coi như là ngươi có lý, nhưng ta có thể làm gì? Loại chuyện này trời sinh nam nhân không để ý, ở bên kia trong mắt họ có thể cảm thấy là nàng ta đang chơi đùa sao? Cho dù là ai cũng đều nghĩ là ta đang chơi đùa, là ta đang lợi dụng, không cưới nàng ta, ta chết càng nhanh."

Lệnh Hồ Thu: "Được rồi, đến mức này thì ngươi tự cầu phúc đi. Cưới nàng ta cũng không phải là chuyện xấu, chí ít sau này ngươi không còn dám trêu chọc nữ nhân khác, những nữ nhân khác cũng không dám tiếp cận ngươi nữa."

Xuyên Dĩnh lộ ra vẻ mặt tự giễu, cho tay vào trong tay áo lấy ra một xấp kim phiếu, đưa cho y.

Lệnh Hồ Thu ngạc nhiên: "Ngươi có ý gì?"

Xuyên Dĩnh: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nơi này ngươi tiêu cũng nhiều, trong tay túng thiếu, một trăm ngàn kim tệ để tỏ chút tâm ý. Sau này, nếu có cơ hội đại ân này, ta sẽ báo đáp."

Lệnh Hồ Thu liếc mắt nói: "Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tuyết Lạc Nhi cho?"

Xuyên Dĩnh: "Chút tiền ấy đối với nàng ta mà nói không tính là gì, làm sao, cảm thấy ta ăn bám nên ghét bỏ sao?"

Lệnh Hồ Thu: "Nữ nhân đưa tiền cho ngươi, ngươi cho ta? Ngươi nói ta nên nhận hay không nhận đây?"

"Ai nha, nhận rồi cất đi, coi như là ta bán mình lấy tiền." Xuyên Dĩnh bắt tay y, cứng rắn nhét vào trong tay y.

Lệnh Hồ Thu nhìn kim phiếu trong tay, im lặng, tiền này cầm trong tay làm sao cứ có camrgiasc hơi mất tự nhiên.

Xuyên Dĩnh: "Đã như vậy, còn so đo những cái này làm gì. Lần này đi Thánh Cảnh, ta cũng không biết lsuc nào có thể ra, có lẽ là mãi mãi cũng không ra được, nhân lúc này, còn cần ta trợ giúp cái gì không, ta sẽ tận lực giúp ngươi."

Lệnh Hồ Thu: "Bên kia không hi vọng chuyện của ngươi bị khắp nơi bàn tán, chúng ta vẫn là hạn chế gặp nhau đi."

Xuyên Dĩnh hỏi lại: "Giấu được sao? Băng Tuyết thánh địa có thể điều tra ra, những người khác sao lại không tra được? Chỉ sợ quan hệ giữa ta và Thiên Địa môn đã có rất nhiều người biết rồi."

Lệnh Hồ Thu: "Trong lúc nhất thời, ngươi có thể giúp được ta cái gì? Có thể giúp Thiên Địa môn trở thành đệ nhật đại phái ở nước Tấn, hay là có thể giúp tu vi ta tăng nhanh chóng mặt, hay giúp ta trở thành người giàu có nhất thiên hạ?"

Xuyên Dĩnh nghĩ một lúc, cười gượng: "Giúp môn phái đạt được đệ nhất đại phái, thủ hạ ngươi cũng không có thực lực để đạt được... Xem ra cũng chỉ có thể cho ngươi một món tiền nhỏ. Đúng rồi, không phải ngươi còn có một người huynh đệ kết nghĩa tại Thánh Cảnh sao?

Lệnh Hồ Thu: "Ngưu Hữu Đạo?"

Xuyên Dĩnh: "Đúng vậy, nghe nói những người lịch luyện đi Thánh Cảnh đều đang ở hoàn cảnh nguy hiểm, có muốn ta lợi dụng quan hệ không? Cố gắng ở Thánh Cảnh chiếu cố một ít."

"Cái này..." Lệnh Hồ Thu do dự, nếu mà Tuyết Lạc Nhi chịu hỗ trợ, thật sự là có thể ở Thánh Cảnh giúp đỡ Ngưu Hữu Đạo một ít, cũng coi như là mình trả lại chút ân tình cho Ngưu Hữu Đạo: "Làm như vậy có được không?"

Xuyên Dĩnh: "Chẳng có gì không được, ta sẽ không lỗ mãng làm loạn, đến lúc đó xem xét tình hình mà quyết định. Lệnh Hồ huynh, Ngưu Hữu Đạo ở bên trong Thánh Cảnh có khả năng vẫn không biết mối quan hệ của ta và ngươi, ngươi không phiền viết một phong thư, làm minh chứng cho quan hệ chúng ta đi, ta đến Thánh Cảnh sẽ tìm cơ hội giao lại cho hắn."

Lệnh Hồ Thu bắt đầu cân nhắc, mối quan hệ với Xuyên DĨnh chắc là Viên Cương đã biết, Ngưu Hữu Đạo đang trong Thánh Cảnh thật sự là có khả năng không biết, chỉ là thư này có nên viết hay không, y vẫn không quyết định được.

Sau một lúc, Xuyên Dĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nói ra: "Chưởng môn, ta không thể ở đây lâu, người bên ngoài còn đang chờ, ta lập tức phải rời đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.