Đạo Quân

Chương 1595: Nhớ kỹ người muốn gặp ngươi hình dáng ra sao (1)



“Chân tướng bị mai một. Rốt cuộc sự thật là gì? Toa tiên sinh, việc này chỉ sợ ngài phải hao tâm tổn trí chú ý một chút. Nếu phát hiện vấn đề gì, hãy kịp thời thông báo cho ta một tiếng. Cẩn thận một chút, tận lực đừng đánh rắn động cỏ. Nếu thật sự là Ô Thường, một khi bị lão ta phát giác... Dù sao chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, sợ rằng hậu quả khó mà liệu.”

Toa Như Lai khẽ gật đầu, trầm ngâm một chút rồi cũng nhẹ nhàng thở ra, tạm thời gác việc này sang một bên. Ông nhìn Ngưu Hữu Đạo, nói: “Có chuyện ngươi cần phải đáp ứng ta.”

Thấy gương mặt của Toa Như Lai cực kỳ nghiêm túc, Ngưu Hữu Đạo hơi ngơ ngác, chợt cười nói: “Tiên sinh nói không có lý gì cả. Ta ngay cả chuyện gì cũng không biết, làm sao mà đáp ứng ngài được?”

Toa Như Lai có vẻ phiền muộn: “Chúng ta đều ở trong phong vân biến ảo, chuyện tương lai không ai nói rõ được. Sinh sinh tử tử chỉ là chuyện sớm chiều. Nếu như... ta nói là nếu như, nếu như ta xảy ra chuyện gì, ngươi hãy đáp ứng ta, giúp ta chăm sóc nha đầu Huyễn Lệ cho thật tốt. Ta không cần ngươi hao tâm tổn trí quá nhiều, tìm cho nó một nhà tốt gả vào là được. Nó không hợp với mấy chuyện mưa gió bên ngoài, cho nên tìm nhà bình thường gả vào mà thôi, trải qua khoảng thời gian yên bình. Không cần quá đại phú đại quý, cho dù cuộc sống có khó khăn một chút, dù sao vẫn còn tốt hơn là mất mạng, giúp cho nó tránh xa cảnh gió tanh mưa máu. Ngươi hãy đồng ý với ta chuyện này.”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Ta không dám tùy tiện nhận lời tiên sinh. Ai chết trước, chúng ta còn chưa nhất định. Con gái của ngài vẫn do ngài chăm sóc thì tốt hơn.”

Toa Như Lai nói: “Khi còn ở bí cảnh Thiên Đô, ta đã từng cân nhắc gả nha đầu đó cho ngươi. Bởi vì ta cảm thấy, với năng lực của ngươi, ngươi nhất định có khả năng bảo vệ nó. Nhưng bây giờ ngươi hãm quá sâu rồi, đành phải thôi. Nếu ngươi chết trước ta, xem như ta chưa nói gì, có được không?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu ngài đã nói như vậy, ta còn có thể nói gì được chứ. Ta chỉ có thể nói rằng đến đó rồi tính. Nếu thật sự đến ngày đó, ta sẽ cố gắng hết sức mình.”

Nhìn con gái vẫn còn ngồi trên mặt đất, Toa Như Lai nói: “Ngươi đưa tin cho La Thu, vậy ta đi trước hay là ngươi đi trước.” Hai người không tiện rời khỏi cùng một lúc.

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn quanh: “Ngài đi trước đi. Toa thành chủ còn phải ở đây một thời gian, nên để nàng phối hợp thì phải để nàng phối hợp. Ta sẽ giúp ngài khuyên nàng ấy.”

Toa Như Lai phất tay, Xích Liệp Điêu đang đậu trên đỉnh núi lập tức vỗ cánh bay đến, lướt qua bên cạnh ông ta. Ông lách mình nhảy lên, thuận theo gió bay về phía xa.

Nhìn một lát, Ngưu Hữu Đạo quay lại, nhìn thi thể của Hướng Minh, sau đó ra hiệu Hắc Vân thu dọn hiện trường sạch sẽ.

Sau đó, hắn bước đến bên cạnh Toa Huyễn Lệ đang còn ngồi trên mặt đất, thở dài nói: “Toa thành chủ, sống chết của phụ thân ngươi chỉ dựa vào một suy nghĩ của ngươi.”

.........

Thánh địa Đại La, thánh điện Đại La, trong cung điện trống rỗng, Toa Như Lai đang khoanh tay đứng chờ.

Đợi một lát, La Thu một thân thanh sam từ đằng sau không nhanh không chậm bước ra. Toa Như Lai chắp tay hành lễ: “Sư tôn.”

La Thu ừm một tiếng, nhìn Toa Như Lai từ trên xuống dưới: “Ngươi mới ra ngoài một chuyến sao?”

Toa Như Lai cung kính đáp: “Vâng.”

La Thu nói: “Nghe nói con gái của ngươi mất tích, ngươi đang tìm kiếm khắp nơi, đã tìm được chưa?”

Toa Như Lai đáp: “Hồi sư tôn, đã tìm được, Huyễn Lệ bị người ta bắt cóc.”

“Bắt cóc?” La Thu hơi ngoài ý muốn, cười lạnh: “Bên trong Thánh Cảnh còn có người ăn nhiều chết no làm chuyện này sao? Ngươi xác nhận nó bị bắt cóc, chắc hẳn cũng biết là ai làm. Là ai? Ta ngược lại muốn nhìn xem là ai đã lớn mật như thế.”

Toa Như Lai hạ thấp người nói: “Là Yêu Hồ tộc.”

“Yêu Hồ?” La Thu hơi cau mày.

Toa Như Lai nói: “Chuyện nhà của đệ tử, vốn không dám quấy rầy sư tôn. Việc tìm được Huyễn Lệ xem như xong, nhưng chuyện phát sinh trước mắt đệ tử không dám làm chủ, cũng không dám giấu diếm sư tôn.” Ông móc bức thư từ trong tay áo ra, hai tay dâng lên: “Đây là thư Yêu Hồ tộc đặc biệt gửi đến cho đệ tử, mời sư tôn xem qua.”

“Yêu hồ gửi thư cho ngươi?” Ánh mắt La Thu hiện lên vẻ ngờ vực, vừa nói vừa đưa tay nhận lá thư mở ra xem.

Toa Như Lai cung kính trả lời: “Vâng, đệ tử vừa trở về, nghe người bên dưới nói có người gửi thư cho đệ tử. Đệ tử mở ra xem, mới biết được là thư Yêu hồ gửi.”

La Thu không biết có nghe lọt lời này hay không, chỉ là sau khi đọc xong nội dung lá thư, con ngươi của ông ta co rụt lại, một tay nắm chặt lá thư, ánh mắt không thể rời khỏi trang giấy.

Toa Như Lai yên lặng chờ bên cạnh. Một lát sau, không thấy La Thu có phản ứng, giống như hóa đá, ánh mắt dường như lộ rõ sự phức tạp không có gì có thể nói rõ được.

Toa Như Lai cũng cảm thấy kỳ quái. Ông cũng đã đọc qua nội dung lá thư, đơn giản chỉ nói Toa Huyễn Lệ đang nằm trong tay Hồ tộc, nói Hồ tộc có người quen của La Phương Phỉ đã lâu không gặp, bây giờ muốn La Phương Phỉ đến gặp mặt một lần, cam đoan không gây bất kỳ thương tổn gì cho La Phương Phỉ.

Đương nhiên, trong thư cũng nhấn mạnh chỉ một mình La Phương Phỉ đến đó mà thôi. Chỉ cần La Phương Phỉ đi, Hồ tộc cam đoan Toa Huyễn Lệ không có việc gì.

Nếu không đồng ý, Hồ tộc không đảm bảo an toàn cho Toa Huyễn Lệ.

Còn lại chính là địa điểm gặp mặt.

Nội dung trong thư không rõ ràng, cũng rất ngắn gọn. Chỉ có bấy nhiêu, muốn La Thu đồng ý để con gái của mình mạo hiểm là chuyện có thể sao? Toa Như Lai rất khó hiểu về điều này. Nhưng Ngưu Hữu Đạo đã nói rất chắc chắn, hẳn cũng sẽ không lừa ông ta. Ông ta cũng muốn thử một lần.

Nhưng nhìn phản ứng chấn động trước giờ chưa có của La Thu, bức thư này hình như không đơn giản. Nếu không, sẽ không làm La Thu thất thố như thế.

Một lúc lâu sau, Toa Như Lai lên tiếng gọi: “Sư tôn?”

La Thu lấy lại tinh thần, thuận tay đưa bức thư ra sau lưng, hình như không có ý trả lại cho đối phương: “Ngươi đã xem qua nội dung trong thư, Yêu hồ muốn bắt thê tử của ngươi để đổi lấy con gái của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Toa Như Lai nói: “Đệ tử sẽ không vì con gái mà để thê tử đi mạo hiểm. Chỉ là lá thư này khiến đệ tử không hiểu, thậm chí còn hoài nghi không biết có nên tin Hồ tộc hay không. Chẳng lẽ sư tôn không cảm thấy khả nghi sao?”

La Thu ừm một tiếng, hỏi tiếp: “Khả nghi ở chỗ nào?”

Toa Như Lai nói: “Ai cũng biết La Phương Phỉ là con gái của người, bắt con gái của sư tôn đổi con gái của đệ tử, đệ tử làm sao có thể đồng ý? Còn nữa, trong thư có nói Hồ tộc có người quen biết cũ nhiều năm không gặp muốn gặp Phương Phỉ, theo đệ tử được biết, Phương Phỉ chưa từng tiếp xúc với Hồ tộc, cũng không hề tham gia hoạt động săn giết yêu hồ của Yêu Hồ ti, tại sao lại có người quen cũ ở Hồ tộc chứ?”

“Một điểm nghi ngờ khác chính là, Huyễn Lệ rất ít đến Thánh Cảnh, làm sao Hồ tộc biết được đường đi của Huyễn Lệ chứ? Nếu thật sự là Hồ tộc, để gặp được La Phương Phỉ, bọn chúng đã phải bỏ ra biết bao công sức? Để gặp La Phương Phỉ, Hồ tộc đáng làm như vậy sao?”

“Cho nên, bức thư này rất khả nghi, trong đó nhất định có điểm kỳ quặc, xin sư tôn minh giám. Đệ tử cũng khẩn cầu sư tôn phát hiệu lệnh điều tra chân tướng của sự việc này, để sớm ngày giải cứu Huyễn Lệ.”

La Thu hỏi: “Ngoại trừ Hồ tộc, ngươi còn manh mối nào khác không?”

Toa Như Lai nói: “Trước mắt thì không có.”

La Thu hỏi tiếp: “Vậy ngươi có liên lạc với người đưa thư không?”

Toa Như Lai đáp: “Không liên lạc được. Người bên dưới ngay cả người đưa thư tới cũng không biết được rõ ràng.”

La Thu nói: “Nếu chỉ có chút manh mối này, muốn cứu con gái của ngươi, tạm thời chỉ có thể thuận theo đường dây này mà đào xuống. Đây mới là phương pháp nhanh gọn nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.