Đạo Quân

Chương 1609: Người của Phiêu Miểu các đều là phế vật vô dụng



Phủ Thừa tướng nước Tống, Tử Bình Hưu chạy vào trong đình, chậm rãi ngồi xuống đối diện Giả Vô Quần, thở dài nói: “Tiên sinh có nghe nói động tĩnh chín thánh chỉnh đốn Phiêu Miểu các hay không?”

Giả Vô Quần cười lạnh, gật đầu.

Tử Bình Hưu nói tiếp: “Hạ sát người của các đại phái cùng một lúc, thiên hạ đang chấn động.”

Giả Vô Quần nâng bút viết: “Chuyện của Hồng Vận Pháp đã chọc giận chín thánh. Ra tay giết người như vậy chính là muốn bức các phái phát lực.”

Tử Bình Hưu gật đầu: “Mượn lực lượng các phái chỉnh đốn Phiêu Miểu các, rồi lại dùng đao của Phiêu Miểu các xử tử người các phái, vừa có thể chỉnh đốn được Phiêu Miểu các, lại còn làm suy yếu lực lượng tu sĩ. Đúng là hảo thủ đoạn.”

Giả Vô Quần nâng bút viết tiếp: “Người trong thiên hạ chỉ là quân cờ, còn chín thánh là người đánh cờ, chỉ thế thôi, không nói đến hảo thủ đoạn gì cả.”

Dòng chữ này khiến Tử Bình Hưu hãi hùng, liên tục khoát tay, đồng thời còn nhìn chung quanh.

Giả Vô Quần mỉm cười, viết tiếp: “Hạ sát người các phái, chuện của Hồng Vận Pháp hẳn không tra ra được chuyện gì, có thể thấy được người sau lưng Hồng Vận Pháp cũng không đơn giản. Đối mặt với chín thánh phát lực chỉnh đốn, việc đã đến nước này, nội bộ Phiêu Miểu các sẽ không ôm may mắn. Đại loạn đã xuất hiện, thiên hạ sợ rằng sẽ có biến. Thừa tướng hãy cẩn thận.”

Tử Bình Hưu yên lặng gật đầu, hiểu ý lời khuyên của Tử Bình Hưu. Nguyên nhân đúng là như vậy, không khỏi thở dài: “Thần tiên đánh nhau bên trên, phàm phu tục tử bên dưới gặp nạn.”

Giả Vô Quần viết: “Phàm có bất kỳ tin tức gì về Ngưu Hữu Đạo, hãy kịp thời thông báo cho ta.”

Tử Bình Hưu cười nói: “Tiên sinh đúng là rất chú ý đến hắn.”

Giả Vô Quần viết: “Thừa tướng đừng cười. Người đầu tiên ra tay với Phiêu Miểu các chính là Ngưu Hữu Đạo. Hắn đã nhìn ra được mưu đồ của chín thánh. Đã nhìn rõ thế cục, người này sao có thể ngồi chờ chết. Hãy nhìn động tĩnh của hắn, từ đó có thể phân biệt được hướng gió, sớm biết thiên thời, sớm có dự phán để trợ giúp Thừa tướng tránh hung.”

Tử Bình Hưu không còn cười nữa, biểu hiện ngưng trọng, khẽ gật đầu.

......

Thiệu Bình Ba ngồi ngay ngắn trong hiên các, buông tờ giấy có ghi tin tức liên quan đến giới tu hành xuống. Mặc dù biết muộn hơn người khác, nhưng vẫn còn tốt hơn là không biết gì cả.

Đương nhiên, những gì y biết cũng đều là tin tức công khai của giới tu hành. Một số tin tức cần bí mật tìm hiểu cũng không đưa đến chỗ này cho y xem.

Nhưng y luôn có thể thông qua tin tức công khai mà suy đoán được ý đằng sau.

Thiệu Tam Tỉnh bưng trà vào, sau khi đặt chén trà xuống, thấy sắc mặt Đại công tử âm trầm, rồi lại nhìn thấy tin tức đặt trên bàn, vội cầm lấy xem xét.

Nhìn qua là biết tin tức chín thánh giết một số thành viên đốc tra của các phái, không khỏi cảm thán: “Các đại phái bình thường cao cao tại thượng, đụng đến chín thánh, cả đám cũng không còn cách nào khác.”

Thiệu Bình Ba nói: “Chân tướng phơi bày, chín thánh phát lực, nội bộ Phiêu Miểu các sợ là có một phen sóng gió rồi đây.”

Thiệu Tam Tỉnh nói: “Đại công tử sợ dư ba sóng gió nội bộ Phiêu Miểu các sẽ liên lụy đến đầu chúng ta?”

Thiệu Bình Ba nói: “Có hữu dụng không? Những người kia một khi ngươi chết ta sống, toàn bộ thiên hạ đều bị liên lụy, không thể tránh khỏi, sớm muộn gì cũng bị cuốn vào thôi.”

“Chuyện này có lo cũng vô dụng, mà cũng chẳng có gì đáng lo lắng. Ta lo nhất chính là Ngưu Hữu Đạo.”

“Tình huống bây giờ đã chứng minh, Ngưu Hữu Đạo không hổ là Ngưu Hữu Đạo đã từng nhiều lần giao thủ với ta. Hắn là người đầu tiên nhìn thấu thánh ý, điều này nói rõ hắn đã sớm nhìn thấy tiên cơ, từng bước đi về phía trước. Người có năng lực như hắn không thể coi thường. Một khi nắm giữ tiên cơ, phong ba bên trong Thánh Cảnh khó mà giết chết hắn.”

“Người này quá nguy hiểm. Một khi để hắn toàn thân trở ra trong cơn bão táp này, nhất định hắn sẽ mang bão táp về. Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả ta cũng không có sức hoàn thủ.”

Thiệu Tam Tỉnh vẫn tin vào năng lực phán đoán của Thiệu Bình Ba, vì thế mới lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thiệu Bình Ba gằn từng chữ: “Không thể để cho hắn còn sống trở về.”

Thiệu Tam Tỉnh đang định lên tiếng, bên ngoài chợt có người bước nhanh vào hiên các bẩm báo: “Đại nhân, Đào tổng quản đến.”

Tổng quản đại nội Đào Lược đến? Thiệu Bình Ba nhanh chóng đứng dậy, đích thân ra nghênh đón.

Đào Lược là tâm phúc bên cạnh hoàng đế, nắm giữ tổ chức tình báo gián điệp lớn nhất nước Tấn Hắc Thủy Đài. Đối với loại người này, Thiệu Bình Ba không dám thất lễ.

Người còn chưa đến cổng, Đào Lược đã dẫn thị vệ tùy hành nhanh chân bước vào.

Thiệu Bình Ba bước nhanh lên chào: “Đào tổng quản.”

Đào Lược ừm một tiếng, phất tay ra hiệu những người khác lui về sau, cũng không ngồi, trực tiếp đứng tại chỗ: “Thiệu đại nhân, bệ hạ bảo ta đến nói với ngươi một tiếng, muốn ta truyền đạt với ngươi cho đúng chỗ. Bệ hạ nói, có thể chính thức khởi động cuộc chiến với nước Vệ. Những gì trước đó mà nước Tấn chúng ta làm chỉ là làm nền, ngươi nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt.”

Rốt cuộc cũng đã đến. Thiệu Bình Ba mừng rỡ, chắp tay lĩnh mệnh: “Thần tuân chỉ!” Sau khi thả tay xuống, y hỏi dò một câu: “Đào tổng quản, bên phía Khí Vân tông đã đồng ý sao?”

Đào Lược gật đầu: “Tất nhiên là đồng ý. Ngươi yên tâm đi, lần này hẳn sẽ không có biến nữa đâu.”

Thiệu Bình Ba lập tức đưa tay mời: “Đào tổng quản vào bên trong rồi nói.”

Đào Lược khoát tay: “Không cần, đại sự sắp tới, ta còn rất nhiều chuyện phải sắp xếp khẩn cấp trong và ngoài cung, không nên chậm trễ. Ta đã đưa ý chỉ của bệ hạ đến, ta xin phép đi trước.”

Nói xong, ông ta xoay người rời đi, Thiệu Bình Ba lập tức đuổi theo, đích thân đưa tiễn.

Chẳng những Đào Lược bận rộn, mà ngay cả Thiệu Bình Ba cũng khẩn trương, đem một đống văn thư ra xem xét lại một lần.

Chiến sự sắp đến, rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị. Khi chân chính ra chiến trường chém giết, đó sẽ là bước cuối cùng quyết định thắng bại.

Bận đến nửa buổi trưa, bên phía Hắc Thủy Đài đưa đến tin tình báo mới nhất có liên quan đến hai nước Tề, Vệ.

Người đưa thư buông xấp tin tình báo xuống, vừa mới quay người, ai ngờ Thiệu Bình Ba đã nhàn nhạt nói một câu: “Dừng lại.”

Người đưa thư dừng bước, chậm rãi quay lại, chắp tay nói: “Thiệu đại nhân có gì phân phó?”

Đầu Thiệu Bình Ba cũng không ngẩng lên, dùng bút trong tay viết xuống tờ giấy, lạnh nhạt nói: “Bảo người sau lưng của ngươi, ta muốn biết tình huống cặn kẽ của Ngưu Hữu Đạo bên trong Thánh Cảnh.”

Người đưa thư quan sát xung quanh: “Thiệu đại nhân yên tâm, ta sẽ truyền lời.”

Thiệu Bình Ba vừa viết vừa ung dung nói: “Không chỉ là đưa tin, mà còn có chuyện cần làm, chỉ là việc nhỏ, đối với các người mà nói thì không quá khó khăn.”

Người đưa thư cau mày: “Thiệu đại nhân, ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Nếu dùng thân phận Hắc Thủy Đài ra lệnh cho ta, ta sẽ chấp nhận. Còn dùng thân phận khác nói năng lỗ mãng với ta, ta hy vọng ngươi có thể ược lượng được hậu quả rõ ràng.”

“Hậu quả?” Thiệu Bình Ba ngừng viết, thuận tay đặt bút sang một bên, ngẩng đầu nói: “Nếu lời này ngươi nghe không vui, vậy ta sẽ thay bằng lời khác. Người truyền lời cho người sau lưng, bảo rằng ta nói Phiêu Miểu các đều là phế vật vô dụng.”

Lời vừa nói ra, Thiệu Tam Tỉnh đứng một bên phải run sợ. Cũng may mà ông hiểu Đại công tử của mình, biết Đại công tử không phải người làm bậy, nói như vậy tất có nguyên nhân.

Sắc mặt người đưa thư trầm xuống: “Thiệu đại nhân, hình như ngươi không tiếc tính mạng của mình đấy.”

Thiệu Bình Ba đứng dậy, bước đến trước mặt gã, mặt đối mặt, biểu hiện không chút thay đổi: “Hồng Vận Pháp chết một cách kỳ lạ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra sau lưng ông ta có người, nhưng tại sao Phiêu Miểu các lại điều tra không ra? Các Thánh Tôn không phải muốn biết nguyên nhân cái chết của Hồng Vận Pháp à? Nói cho người sau lưng ngươi biết, Phiêu Miểu các không điều tra ra được, chỉ có thể nói Phiêu Miểu các vô năng, nhưng không có nghĩa là người trong thiên hạ đều vô năng, ví dụ như kẻ hèn này sẽ nguyện vì Thánh Tôn mà giải lo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.