Đạo Quân

Chương 1616: Mạo hiểm



Ngưu Hữu Đạo nói: “Nghe nói sau khi Nha Tương hóa thành hình người sẽ có diện mạo giống như người chết khi còn sống?”

Ngao Phong do dự nói: “Đúng là có chuyện như vậy. Khi ba con Nha Tương hiện hình, ta nhìn họ khá quen mắt, hẳn là đã gặp qua khi bọn họ còn sống, hình như là người của thánh địa Thiên Ma, nhưng không quen biết nhau. Ta cũng không rõ đó là người nào ở thánh địa Thiên Ma nữa, cho nên không biết tên.”

Ngưu Hữu Đạo không khỏi vui mừng: “Ngươi có nhớ hình dáng của ba người sau khi Nha Tương biến hình không?”

Ngao Phong không hiểu: “Có chút ấn tượng, nhưng có nhớ thì làm sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn chạy khắp nơi để nghe ngóng à? Mà không, ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo muốn gia tăng lòng tin của gã, cũng có thể nói là hắn muốn tăng thêm can đảm cho đối phương, liền thẳng thắn đáp: “Ta có biện pháp hóa giải cửa ải Nha Tương.”

Ngao Phong kinh ngạc: “Ngươi có biện pháp?” Gã không khỏi giật mình, không nghĩ đến đối phương đã dự mưu đến trình độ này.

Ngưu Hữu Đạo khoát tay, cũng không giải thích nhiều, nhanh chóng từ chỗ ẩn thân chạy ra ngoài, nhanh chóng quan sát động tĩnh chung quanh.

Có một số việc có nên làm bây giờ hay không, hắn cũng hơi do dự. Sau khi vườn Vô Lượng khống chế thế lửa, không có khả năng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tất nhiên phải trắng trợn lục soát. Bây giờ nhanh chóng thoát thân là biện pháp tương đối ổn thỏa, nhưng nếu tiến thêm một bước sẽ giảm bớt phiền phức không nhỏ đằng sau, nhưng hắn lại sợ thời gian không đủ, lại bị người của vườn Vô Lượng bắt được.

Để ổn định Ngao Phong, hắn đã tốn khá nhiều thời gian để thuyết phục gã, vì thế mới chậm trễ một chút.

Ngao Phong không biết hắn muốn làm gì, cũng chui ra khỏi chỗ ẩn thân. Thấy hắn quan sát bốn phía, gã cũng bắt chước làm theo.

Cảnh sông núi trước mắt khiến cho gã sinh ra cảm khái. Gã bị quản chế rất nghiêm trong vườn Vô Lượng, trên cơ bản chẳng có cơ hội ra ngoài, không nghĩ đến chỉ một mồi lửa của Ngưu Hữu Đạo đã kéo gã ra.

Mắt thấy người ở nơi xa vẫn còn đang giằng co với lửa, Ngưu Hữu Đạo quyết định liều mạng, mạo hiểm một phen, quay đầu vẫy tay với Ngao Phong, dẫn gã chui vào trong chỗ ẩn thân lần nữa.

Ngao Phong quay lại, hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo thò tay vào ngực lấy ra một xấp giấy trắng, rồi giống như ảo thuật lấy ra một cây bút than.

Lần này hắn là có chuẩn bị đầy đủ mà đến, ví dụ như liên hệ với Triệu Hùng Ca hay tìm Vũ Phi. Không nắm chắc, hắn sẽ không dễ dàng tiếp cận vườn Vô Lượng, cũng không dám ra tay phóng hỏa. Cho nên, trước đó hắn đã mang theo xấp giấy trắng, phòng khi có chỗ dùng đến. Bây giờ quả nhiên là có đất dụng võ.

Giấy trắng căng ra, một tay cầm một tấm giống như mặt nâng.

Ngao Phong cảm thấy kỳ quái, không biết Ngưu Hữu Đạo định làm gì. Lúc này, Ngưu Hữu Đạo dùng bút than nói: “Ngươi hãy tường thuật từng chi tiết một hình dạng của ba người sau khi Nha Tương hóa thành, ta sẽ vẽ lại.”

Ngao Phong á khẩu không trả lời được. Nhìn công cụ vẽ tranh, gã có cảm giác không khỏi hơi qua loa. Làm sao mà biểu đạt? Làm sao mà vẽ đây?

Ngưu Hữu Đạo nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, nhanh nói đi, đừng có lề mề, vẽ khuôn mặt trước.”

Sau khi nhớ lại một chút, Ngao Phong ghé sát mặt Ngưu Hữu Đạo, trầm ngâm nói: “Người thứ nhất, mặt hơi vuông...”

Tiếng vù vù vang lên. Bút than trong tay Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng vẽ một đường cong trên trang giấy.

“Không vuông như vậy, xương gò má thu lại một chút.”

Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng dùng tay bôi đường cong đi, tiến hành chỉnh sửa lại vị trí gò má.

Sau khi hình dáng gương mặt đã thành hình, cộng thêm thủ pháp thuần thục của Ngưu Hữu Đạo, Ngao Phong nhịn không được phải nhìn Ngưu Hữu Đạo thêm mấy lần, cảm thấy ngoài ý muốn. Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy phương thức hội họa như vậy, trong lòng không khỏi suy nghĩ, tên này không phải vì trộm quả Vô Lượng mà đã sớm luyện tập phương diện này đấy chứ?

Nếu thật sự như vậy, Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị đầy đủ như thế, trong lòng gã ngược lại tăng thêm một chút lòng tin.

“Đuôi mắt rũ xuống một chút.”

“Trán hẹp lại một chút.”

“Mũi cao hơn, cằm nhọn lại.”

Hai người tụ lại cùng với nhau, một người dựa vào trí nhớ mà đưa ra ý kiến chỉnh sửa, một người thì khiêm tốn tiếp nhận, không đúng chỗ nào thì chỉnh lại chỗ đó.

Không chút do dự, không chút chậm trễ.

Ngao Phong còn chưa chính thức đồng ý làm chuyện này với Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn gã đưa ra câu trả lời chắc chắn, nhưng hành động của hai người rõ ràng là cấu kết với nhau làm việc xấu, trạng thái của Ngao Phong rất nghiêm túc.

Đương nhiên, trong lòng hai người cũng căng như dây cung, bởi vì bọn họ còn phải lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Ngưu Hữu Đạo vẽ rất nhanh, cuối cùng, ba gương mặt Nha Tương khi còn sống đã hiện lên trang giấy.

Giấy vẽ khá bẩn do chỗ bị bôi khá nhiều. Nhưng điều này không quan trọng, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, đây chỉ là bản nháp, chỉ cần mang bản nháp về là được, hắn sẽ họa lại một lần nữa.

Vẽ xong, Ngưu Hữu Đạo mở ba bức họa ra trước mặt Ngao Phong: “Nhìn lại lần nữa xem, có chỗ nào cần chỉnh hay không?”

Ngao Phong liếc nhìn ba bức tranh, trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu: “Vẫn còn hơi khác so với người thật, nhưng vốn dĩ ta nhớ cũng không rõ lắm, cho nên không thể nói được rõ ràng. Đại khái chính là hình dáng này.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Dựa vào lời nói để vẽ ra, có chênh lệch cũng là chuyện bình thường. Khác biệt cũng không quá lớn đâu. Nhưng những người biết ba người này, sau khi nhìn thấy ba tấm chân dung, có thể nhận ra bọn họ hay không?”

Ngao Phong nói: “Hẳn là sẽ nhận ra. Trừ phi diện mạo của Nha Tương khi còn sống khác nhau quá nhiều. Ta đối với ba tên này khi còn sống cũng hơi ấn tượng, thành ra sẽ không có khác biệt quá lớn. Nếu không, ta gặp bọn họ sẽ không có cảm giác là đã gặp qua. Người biết bọn họ, khi nhìn thấy chân dung chắc có thể nhận ra. Ít ra so với hình dáng bây giờ không sai biệt lắm.” Gã tự tin gật đầu.

“Được rồi.” Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng thu hồi ba bản vẽ, sau đó đưa giấy bút cho đối phương: “Ngươi hãy phác họa tình huống phòng ngự và bố trí thành viên bên trong vườn Vô Lượng cho ta xem.”

Ngao Phong không nói hai lời, nhận lấy tờ giấy, vừa vẽ vừa giải thích: “Cây Vô Lượng nằm ngay chính giữa vườn Vô Lượng. Ba con Nha Tương đứng trên chạc cây...”

Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc lắng nghe, hai mắt nhìn chằm chằm bức vẽ dần thành hình.

Còn chưa xong, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng người: “Bên kia, ngươi sang bên đó lục soát...”

Hai người giật mình, bốn mắt nhìn nhau, ý thức được phiền phức đến rồi.

Tốc độ phản ứng của vườn Vô Lượng vượt xa dự đoán của Ngưu Hữu Đạo. Trước khi thế lửa còn chưa được khống chế đã phái người tìm kiếm.

Ngao Phong nhanh chóng đẩy lại giấy bút, lặng lẽ bước đến cửa hang nhìn ra ngoài.

Khi Ngưu Hữu Đạo bước gần đến cửa hang, Ngao Phong đã quay đầu lại thủ thế, chỉ mình rồi lại chỉ ra ngoài, ra hiệu gã sẽ nhảy ra ngoài ứng phó.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu đồng ý.

Ngao Phong quay đầu quan sát ngoài động lần nữa, tìm được cơ hội lập tức lao ra ngoài.

Rất nhanh, người đến tìm kiếm đã lên tiếng: “Người nào?”

Ngao Phong đáp: “Là ta.”

Tiếng người quát hỏi: “Ngao Phong? Tại sao ngươi lại ở đây?”

Ngao Phong nhìn xung quanh, biểu hiện như đang điều tra: “Khi dập lửa, ta thấy có người lén lút rời đi, cũng không biết là ai, cho nên ta đã đuổi theo.”

Người kia trầm giọng hỏi: “Người đâu rồi?”

Ngao Phong nói: “Ta thấy hình như người đó nhảy tót vào vùng này, nhưng khi ta tìm kiếm thì không thấy tung tích. Mọi người tản ra lục soát ở đây đi.”

Người quát hỏi thấy nơi này có hiềm nghi, vội khua tay: “Tản ra lục soát, cẩn thận tìm kiếm.”

Mọi người lĩnh mệnh tản ra. Ngao Phong lặng lẽ chiếm một nơi để lục soát, chính là chỗ Ngưu Hữu Đạo ẩn thân.

Ngưu Hữu Đạo đang nép mình ở một bên cửa hang, trang giấy trên tay đã được cất cẩn thận, đồng thời cũng đã đeo mặt nạ, cởi áo khoác bên ngoài, đổi quần áo bên trong thành bên ngoài.

Có bóng người vọt đến cửa hang, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng sờ thanh kiếm bên hông, vận sức chờ phát động. Sau khi nhìn thấy người đến là Ngao Phong, hắn hơi thả lỏng thanh kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, đại khái hiểu được ý đồ trong cuộc trò chuyện giữa Ngao Phong và người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.