Đạo Quân

Chương 1618: Chức trách (2)



Sau khi hai người xác nhận thân phận lẫn nhau, Ngưu Hữu Đạo cũng không dông dài, móc tờ giấy đã được xếp gọn trong tay ra: “Ngươi hãy xem qua, xem có phải là người của thánh địa Thiên Ma hay không.”

Vũ Phi tiếp nhận tờ giấy. Sau khi nhìn chân dung trên tờ giấy thứ nhất, gã ngạc nhiên nói: “Chử Vệ Thành.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi có quen hay không?”

Vũ Phi nhìn cẩn thận bức tranh. Bút tích trên bức tranh đã không còn được vẽ bằng than. Ngưu Hữu Đạo vì che giấu thân phận với Vũ Phi, cho nên hắn đã dùng bút lông tỉ mỉ phục chế.

Cũng không còn cách nào. Việc này nhất định phải cẩn thận. Hắn đã dùng bút than họa chân dung cho một số người. Phương pháp vẽ tranh đặc biệt đó, hắn phải che giấu thật cẩn thận. Nếu không, hắn rất dễ bị bại lộ thân phận.

Cẩn thận xác nhận lại, Vũ Phi gật đầu: “Chân dung này hơi khác với người thật, nhưng diện mạo chính là người đó. Nếu là người của thánh địa Thiên Ma thì hẳn không sai. Y là tội phạm bị xử tử mười mấy năm trước. Ta nhớ lần đó cùng bị xử tử với y có mấy người.”

Gã lật tờ tiếp theo. Sau khi nhìn thấy chân dung, gã bật thốt: “Từ Tử Linh.”

Rồi lại nhìn tờ sau cùng, miệng bật ra một cái tên: “Quảng Hạc.” Gã ngẩng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Không sai đâu, chắc chắn là bọn họ. Bọn họ phạm tội bị xử tử cùng một lúc mười mấy năm trước. Chuyện lần đó đã chọc giận Ô Thường, cho nên ta có ấn tượng.”

Ngưu Hữu Đạo mừng rỡ: “Ngươi có nhớ lần trước ngươi nói có thể tìm được hài cốt người chết không. Bây giờ ta muốn ngươi tìm hài cốt của ba người này giao cho ta.”

Vũ Phi do dự nói: “Việc đã trải qua nhiều năm rồi. Hài cốt còn lại bao nhiêu ta cũng không biết. Có thể tìm được hài cốt hoàn chỉnh hay không, ta không dám hứa chắc.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nơi có âm khí nặng, hài cốt sẽ không dễ dàng bị phân hủy. Ta cũng không cần ngươi tìm hài cốt hoàn chỉnh, chỉ cần tìm được xương đầu của ba người này giao cho ta là được. Nhưng có một điều mà ngươi cần ghi nhớ, nhất định phải là hài cốt của ba người này, không được sai lầm, hiểu chưa?”

Điều mà đối phương lo lắng, thật ra hắn cũng đã cân nhắc kỹ càng. Bởi vì lần trước, khi hắn yêu cầu Viên Cương đến gặp Triệu Hùng Ca, vì để giữ bí mật, chỉ hỏi Triệu Hùng Ca có cần toàn thân hay không.

Hắn tin rằng chỉ cần Viên Cương hỏi như vậy, Triệu Hùng Ca nhất định sẽ biết đó là ý gì.

Quả nhiên, Triệu Hùng Ca đã hiểu. Cho nên gã mới trả lời là tàn thể cũng được, nhưng xương sọ sẽ có hiệu quả tốt nhất.

Có được câu trả lời chắc chắn, Ngưu Hữu Đạo tất nhiên là muốn xương sọ có hiệu quả tốt nhất rồi.

Chỉ cần xương đầu, Vũ Phi yên tâm không ít, gật đầu nói: “Ta sẽ cố thử một lần.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức cảnh cáo: “Không phải cố gắng thử một lần mà là nhất định phải làm cho tốt. Ta lặp lại một lần nữa, nhất định phải lấy được xương đầu của ba người này, tuyệt đối không được nhầm lẫn. Sau khi vật đến tay, ta sẽ có biện pháp nghiệm chứng thật giả. Nếu như có sai lầm, ngươi đã biết hậu quả rồi chứ.”

Vũ Phi yên lặng gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo chỉ bức họa trong tay gã, hỏi: “Ngươi có nhớ tên ba người này không?”

Vũ Phi nhìn qua lần nữa, đáp: “Chử Vệ Thành, Từ Tử Linh, Quảng Hạc, đều nhớ kỹ hết rồi.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức thu lại bức tranh trong tay đối phương, đồng thời an ủi: “Ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ không qua sông đoạn cầu đâu. Chúng ta còn hy vọng có thể tiếp tục hợp tác lẫn nhau. Nếu người đàn bà kia cứ dây dưa khiến ngươi cảm thấy bất an, nếu ngươi cần, bản thân lại không tiện ra tay, có được thời cơ thích hợp, chúng ta có thể giúp ngươi giải quyết hết. Đương nhiên, lúc nào ra tay, ta còn cần ngươi phối hợp.”

Vũ Phi liên tục gật đầu: “Như thế thì tốt rồi. Người đàn bà kia thường xuyên chủ động đến tìm ta. Ở thánh địa Thiên Ma, ta thật sự không biết né tránh như thế nào mới tốt. Ta sợ nàng ta lắm. Mấy năm nay ta không dám phấn đấu ở thánh địa Thiên Ma, chính là sợ người ta ghen ghét mà để mắt đến, phát hiện ra điểm yếu của ta. Nếu các ngươi muốn ta cung cấp cho các ngươi sự trợ giúp lớn nhất, tốt nhất giúp ta diệt trừ nàng ta. Bản thân ta thật sự không tìm được cơ hội ra tay, lại không dám nhờ người khác hỗ trợ.”

Ngưu Hữu Đạo vội đưa tay khuyên nhủ: “Đừng nóng vội, ngươi cứ làm tốt chuyện trước mắt cái đã.”

Vũ Phi cam đoan: “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố hết sức.”

Những gì cần bàn giao đều đã bàn giao, hai người tạm biệt. Phương thức liên lạc sẽ do Toa Như Lai giải quyết.

Sau khi tách ra, Ngưu Hữu Đạo hủy đi ba bức tranh mà hắn phí hết tâm tư, thậm chí còn mạo hiểm để có được, sau đó đi thẳng đến Thủ Khuyết sơn trang. Trên đường, hắn tìm được Tần Quan và Kha Định Kiệt mà hắn vứt sang một bên.

..........

Cửa ra vào Thánh Cảnh, luồng sóng ảnh chớp động. Một đoàn người từ bên trong bước ra, là đám người Đinh Vệ sau khi biết được kinh biến bên trong Thánh Cảnh mà trở về.

Gương mặt Đinh Vệ vẫn rất bình tĩnh nhưng chuyện vườn Vô Lượng bị đốt khiến cho tâm trạng của y rất tồi tệ.

Đám người Đinh Vệ bay đến Thủ Khuyết sơn trang gần đó.

Kim sí, phi hành tọa kỵ hoặc những thứ dùng để trao đổi thông tin đều phải chịu sự quản lý nghiêm ngặt của Thánh Cảnh, không cho phép tùy ý mang ra mang vào. Tác dụng của Thủ Khuyết sơn trang chính là bổ sung khâu thiết hụt này. Chức trách chủ yếu của Thủ Khuyết sơn trang là phụ trách trông giữ hoặc chuẩn bị tọa kỵ cho các thành viên ra vào Thánh Cảnh.

Thân phận của Đinh Vệ tất nhiên không cần dựa vào pháp lực để bôn ba. Sơn trang sẽ chuẩn bị tọa kỵ cho y.

“Trưởng lão, người đến rồi.” Tần Quan đang đứng trên lầu các chợt nhắc nhở một câu.

Ngưu Hữu Đạo đứng trên lầu các nhìn xuống, nhìn thấy đám người Đinh Vệ bước vào, không khỏi mỉm cười. Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Không nói hai lời, hắn nhanh chóng bước xuống lầu, chắp tay hành lễ với Đinh Vệ: “Bái kiến Chưởng lệnh.”

Đinh Vệ dừng bước: “Ngươi đang làm cái gì ở đây?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cũng không còn cách nào, là do chức trách thôi.”

Đinh Vệ hừ lạnh một tiếng. Mặc cho chức trách của đối phương, bây giờ y chẳng còn tâm trạng để ý đến hắn, tiếp tục tiến lên, áo khoác bay bồng bềnh đằng sau.

Ngưu Hữu Đạo mặt dày mày dạn bước theo đằng sau, vừa đi vừa nói: “Nhớ đến cũng đúng dịp, ta đang có chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh, không nghĩ đến lại gặp tiên sinh ở đây.”

Đinh Vệ vừa đi vừa nói: “Nói mau.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Khi tuần tra đến đây, ta nghe mọi người bàn tán, nói có người phóng hỏa đốt vườn Vô Lượng, không biết là thật hay giả. Nếu là thật, ti chức muốn đến vườn Vô Lượng kiểm tra, mong tiên sinh đồng ý.”

Đang bước đến chỗ phi hành tọa kỵ mà Thủ Khuyết sơn trang đã chuẩn bị sẵn, Đinh Vệ dừng bước, lên tiếng cảnh cáo: “Ngưu Hữu Đạo, vườn Vô Lượng không phải là nơi ngươi có thể đến.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ý của Chưởng lệnh là, không cho phép thành viên đốc tra hỏi đến chuyện của vườn Vô Lượng?”

Lời nói cũng chẳng có gì lạ, nhưng giọng điệu của hắn lại hơi là lạ, dễ khiến người ta nghĩ sai.

Đinh Vệ bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Ngưu Hữu Đạo, thiếu chút nữa phát tác. Giọng điệu của đối phương có chút âm dương quái khí, giống như nghi ngờ Đinh Vệ y đang cố ý ngăn cản thành viên đốc tra hỏi thăm vấn đề vườn Vô Lượng. Trong thời kỳ nhạy cảm như bây giờ, câu nói này ám chỉ cái gì?

Đinh Vệ cố gắng bình tĩnh: “Chuyện của vườn Vô Lượng tất nhiên sẽ có người điều tra. Ngươi có đi tra cũng không tra ra được cái gì.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Chuyện của Hồng Vận Pháp cũng là thành viên đốc tra tra ra đấy.”

Chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại ẩn dụ nhiều thứ.

Đinh Vệ nheo mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, rất muốn hỏi hắn là loại người gì, tại sao gan to bằng trời, dám nói chuyện như vậy với y. Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo đang mang cái danh thành viên đốc tra, nếu không phải quyền sinh sát của thành viên đốc tra không nằm trong tay y, bây giờ y sẽ làm thịt Ngưu Hữu Đạo ngay.

Đinh Vệ không nói gì nữa, phất tay một tiếng, mấy con phi hành tọa kỵ bay lên không, chở mọi người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.