Đạo Quân

Chương 1619: Phụng chỉ đốc tra



Không đồng ý với Ngưu Hữu Đạo, cũng không từ chối. Quan trọng là thành viên đốc tra đốc tra Phiêu Miểu các, mà vườn Vô Lương trên danh nghĩa cũng thuộc về Phiêu Miểu các.

“Nhanh.” Ngưu Hữu Đạo cũng không khách sáo, vẫy tay gọi Tần Quan và Kha Định Kiệt. Ba người vội nhảy lên phi hành tọa kỵ, bay lên không đuổi theo.

Nghe tiếng gió vù vù bên tai, Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau, không hiểu vì sao Ngưu Hữu Đạo lại nói chuyện này với Đinh Vệ.

“Trưởng lão, ngài làm vậy sợ sẽ đắc tội với Đinh Vệ.” Tần Quan có lòng tốt nhắc nhở.

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Đắc tội? Ta đã sớm đắc tội với y rồi. Thêm một lần, bớt một lần có khác gì nhau sao? Không sai, người ta quyền cao chức trọng, nhưng người ta lại chẳng làm gì được chúng ta. Y không có quyền xử lý chúng ta.”

Hai người than thở trong lòng, có cảm giác Trưởng lão vò đã mẻ không sợ rơi.

Kha Định Kiệt nói: “Trưởng lão, vườn Vô Lượng người khác trốn không còn kịp, chúng ta cần chi phải đến vườn Vô Lượng chứ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Chính bởi vì người khác tránh, chúng ta lại càng phải đi. Vườn Vô Lượng xảy ra chuyện lớn như vậy, thành viên đốc tra ngay cả hỏi cũng không dám hỏi đến, còn có kiểu đốc tra này sao? Ta sợ chọc giận Thánh Tôn, dù là làm bộ cũng được. Hơn nữa, các ngươi không phải muốn đến vườn Vô Lượng mở mang tầm mắt sao? Nhanh lên, đừng tốn thời gian nữa.”

Kha Định Kiệt lay động chỉ linh, ra lệnh phi hành tọa kỵ tăng hết tốc lực.

Được người bên cạnh nhắc nhở, Đinh Vệ quay đầu nhìn lại, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đúng là đuổi theo thật, trong lòng hơi tức giận, nhưng do hạn chế của chín thánh, y không làm được gì, muốn thu thập Ngưu Hữu Đạo phải cần có cơ hội.

Không bao lâu sau, ba người Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc cũng đã đuổi kịp, đi cùng một nhóm với Đinh Vệ.

Dần dần, trong tầm mắt bắt đầu xuất hiện khu vực núi rừng mênh mông bị hỏa thiêu một mảng lớn. Rốt cuộc, đám người Đinh Vệ cũng đã đến nơi.

Đinh Vệ không nóng lòng hạ xuống, mà ra lệnh cho đội ngũ xoay xung quanh trên không một trận, kiểm tra tình huống khu vực bị hỏa thiêu.

Ở trên không điều tra một lúc, sau đó hạ xuống thấp một chút kiểm tra lại lần nữa, cuối cùng mới rơi xuống một sườn núi. Đinh Vệ bước đến phía trước, đưa lệnh bài Chưởng lệnh Phiêu Miểu các, nhìn khu vực bừa bộn sau khi bị đốt, quát lớn: “Mở cửa!”

Đợi một lát, một vết rạn màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện trong hư không, sau đó biến thành một cái bát dốc ngược. Bên trong gợn sóng xuất hiện núi sông, đình đài lầu các.

Mặt bát lại nứt ra một vết rách. Một đám người từ bên trong nhảy ra. Dẫn đầu là một ông cụ tóc bạc, ông ta lên tiếng: “Tại sao Chưởng lệnh lại đến đây?”

Đinh Vệ thu lại lệnh bài, đáp: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta phải đến xem chứ.”

Ông cụ tóc bạc nói: “Ngươi cũng biết tình huống ở đây, đến cả một đoàn người là không thích hợp, mang theo hai người là được rồi.”

Đinh Vệ khẽ gật đầu, quay lại nói: “Hai người các ngươi vào cùng với ta, những người khác ở lại bên ngoài.”

Ngưu Hữu Đạo ở một bên nghe xong, vội bước lên trước: “Đinh tiên sinh, thế còn ta?”

Đinh Vệ căn bản chẳng thèm để ý đến.

Ngưu Hữu Đạo lập tức khoát tay ra hiệu hai người Tần, Kha cùng nhau tiến lên chào hỏi ông cụ tóc bạc: “Vị tiền bối này, chúng ta phụng pháp chỉ Thánh Tôn đến đốc tra Phiêu Miểu các, chẳng lẽ không thể đi vào sao?”

Hai người Tần Kha thật sự không biết nên nói cái gì về Trưởng lão của mình, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi.

“Phụng chỉ đốc tra?” Ông cụ tóc bạc nghi hoặc, quay sang nhìn Đinh Vệ: “Có đúng như vậy không?”

Đinh Vệ còn có thể nói cái gì, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Ông cụ tóc bạc khẽ cau mày, cũng không nói thêm gì nữa, cho qua.

Tuy nói là cho qua, nhưng vẫn phải tiếp nhận kiểm tra. Ngoại trừ chín thánh, bất kỳ người ra vào ở đây đều phải tiếp nhận kiểm tra. Bình thường không cho phép mang theo bất cứ vật gì ra vào, chỉ có những vật mà các thành viên vườn Vô Lượng thường dùng mà thôi. Nếu ai có mang vật gì vào, nhất định phải chịu sự kiểm tra nghiêm ngặt.

Một người bị ba người đồng thời vây quanh, ngay cả Đinh Vệ cũng không ngoại lệ, ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra.

Trang sức đi kèm, bao gồm vũ khí tùy thân đều phải bỏ lại bên ngoài.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, đám người Đinh Vệ mới được cho vào.

Người bước vào, đại trận phòng hộ nhanh chóng đóng lại. Toàn bộ đại trận bỗng nhiên co rụt lại, ánh sáng màu lam lóe lên, vườn Vô Lượng đột nhiên biến mất.

Người đang chờ bên ngoài đại trận đưa mắt nhìn nhau. Cảnh tượng sông núi trước mắt cứ như vậy mà biến mất, chỉ còn lại khu vực bị đốt cháy khét.

Người ngoài không nhìn thấy rõ tình huống thay đổi bên trong, nhưng người bên trong lại nhìn thấy toàn bộ tình huống bên ngoài. Quả thật rất thần kỳ.

Ba người Ngưu Hữu Đạo bước vào, hết nhìn đông rồi đến nhìn tây. Lần đầu tiên bọn họ đến cấm địa, không khỏi hiếu kỳ.

“Nghe nói Thánh Tôn cũng đến?” Đinh Vệ đi cùng với ông cụ tóc bạc đằng trước hỏi một câu.

Ông cụ tóc bạc thở dài: “Ngày hôm sau sau khi sự việc xảy ra, các Thánh Tôn lần lượt đến, cũng không ở lâu, chỉ hỏi một số tình huống rồi rời đi.”

Lời thì nói rất nhẹ nhàng, nhưng Đinh Vệ hiểu, chín thánh nhất định rất tức giận. Người ở đây không bị dạy dỗ mới là lạ.

Vườn Vô Lượng giống như một thế ngoại đào viên, đình đài lầu các xen vào nhau rất tinh tế. Vừa đi, Ngưu Hữu Đạo không ngừng quan sát địa hình. Có không ít người từ cổng hoặc cửa sổ ngóc đầu lên nhìn bọn họ.

Trên đường, Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Đối phương rõ ràng hơi giật mình.

Ngao Phong đang dựa vào lan can, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Gã còn tưởng rằng người đến là ai, kết quả là Ngưu Hữu Đạo.

Trong ngày xảy ra sự việc, Ngưu Hữu Đạo có nói cho gã biết, qua mấy ngày nữa hắn sẽ đến vườn Vô Lượng. Khi đó gã còn cho rằng Ngưu Hữu Đạo điên rồi, không nghĩ đến đúng là đến thật.

Sau khi nhìn thấy Đinh Vệ, gã liền hiểu ra, thì ra là theo Đinh Vệ đến.

Gã cũng không biết Ngưu Hữu Đạo đã dùng biện pháp gì để Đinh Vệ mang hắn tiến vào vườn Vô Lượng.

Có Đinh Vệ dẫn đầu, gã cũng yên tâm hơn không ít. Gã sợ Ngưu Hữu Đạo làm loạn, dùng thân phận đốc tra chó má tự tiện đốc tra vườn Vô Lượng. Khi đó sẽ dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi.

Ngưu Hữu Đạo để ý nơi ở của Ngao Phong, lưu vào trong trí nhớ.

Hắn muốn nghĩ cách đến vườn Vô Lượng một chuyến, ai ngờ có Đinh Vệ, ngược lại bớt được rất nhiều việc. Đinh Vệ có thể tiến thẳng vào khu vực trồng cây Vô Lượng.

Chính giữa, không biết một dòng suối từ đâu ra, vờn quanh một cái “đảo hoang”, bên trên đảo hoang có một cây đại thụ sừng sững.

Bốn phía đảo hoang trống rỗng, trên đảo cũng trống. Bất kỳ ai muốn tiếp cận đảo hoang đều khó tránh khỏi bị người ta phát hiện.

Bốn phía đất trống bố trí chín tòa nhà. Ngưu Hữu Đạo nhìn qua liền biết đây là khu vực dành cho thành viên của chín đại thánh địa trực luân phiên.

Bọn họ vừa đến, chín tòa nhà lập tức xuất hiện một số người nhìn chằm chằm.

Cây đại thụ bên trên đảo hoang lẻ loi trơ trọi cũng không tính là quá cao, ước chừng cao hơn năm trượng, nhưng cành lá rất rộng và dài, giống như cánh hoa xanh biếc.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm cây đại thụ. Không cần nói, cây đại thụ này chắc chắn là cây Vô Lượng trong truyền thuyết.

Một đám người bước đến gần dòng suối cạnh đảo hoang. Lập tức, bên trong ba hốc cây giống như ba hốc mắt trên tán cây lóe lên ba con quạ màu đen, trong nháy mắt biến thành ba người đàn ông có làn da đen nhánh, đứng dưới tàng cây cảnh giác nhìn ba hướng, sau đó xoay đầu, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm đám người, nhìn rất quỷ dị, chính là Nha Tướng thủ hộ.

Ngưu Hữu Đạo cau mày, bắt đầu kiểm chứng gương mặt Nha Tương thủ hộ với từng người mà hắn đã vẽ qua.

Ông cụ tóc bạc đưa tay ngăn cản: “Đinh chưởng lệnh, mọi người đừng đến gần. Vòng quanh một chút là được. Nếu đến gần sẽ xảy ra chuyện ngay.”

Đinh Vệ hiển nhiên cũng là lần đầu tiên đến gần cây Vô Lượng, nghe xong không khỏi dừng bước hỏi: “Lúc chuyện xảy ra, nơi này không có việc gì chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.