“Nếu như ta đoán không sai, đồ vật này giống như hô hấp hẳn là mảnh vỡ bảo châu lay động sản sinh, nếu bất động mà nói, e là sẽ bị người nhìn ra vấn đề. Lẽ nào Vô Lượng Quả cần lay động mới có thể sinh ra quang cảm sao?
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Cho nên ta mới treo mảnh vỡ ở bên trong, dễ dàng đung đưa sản sinh quang cảm, cộng thêm nước cũng là vì để quang cảm toả ra càng giống như thật, càng vì trì trệ cường độ mảnh vỡ ở bên trong đung đưa, tránh mảnh vỡ va chạm phát sinh động tĩnh dễ khiến người ta nhận ra.
“Còn có thể để người nhìn ra vấn đề hay không, tình huống hiện trường của Vô Lượng Thụ ta quan sát qua, vấn đề không lớn. Bởi vì có nha tướng thủ vệ, chỉ cần có người tới gần, nha tướng sẽ lập tức hiện hình, mà lúc nha tướng hiện hình khí thế sẽ tạo thành trình độ đung đưa nhất định, đủ để mê hoặc người tiếp cận kiểm tra. Không ai tiếp cận kiểm tra mà nói, quang cảm phải chăng bất động cũng không trọng yếu.
“Chính vì có hiện trường quan sát ước lượng, sau khi ta từ Vô Lượng Viên đi ra mới có tự tin, mới lập tức tìm tới ngươi, để ngươi chuẩn bị tài liệu hàng giả.
“Tình huống hiện trường, trừ khi Ô Thường tự mình giá lâm khống chế nha tướng, bằng không người trong Vô Lượng Viên chỉ có thể đánh giá bằng mắt. Nha tướng lục thân không nhận, người khác căn bản không cách nào tới gần, cường hành tới gần mà nói, nha tướng sẽ phá hủy Vô Lượng Quả.
“Thật muốn xuất hiện tình huống có người tiếp cận Vô Lượng Quả chạm tay kiểm tra, kia cũng không có biện pháp, hàng giả lại y thật cũng vô dụng, cho nên ngươi lo lắng là dư thừa.
Hắc Vân lật xem đồ vật trên tay.
“Ngươi đã có nắm chắc, vậy tự nhiên là chuyện tốt. Còn muốn làm thêm mười một quả sao?
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Làm mười hai quả. Quả này chỉ là hàng mẫu thử nghiệm, điêu khắc chính phẩm cần cẩn thận tinh xảo một chút. Còn có sợi tơ treo lơ lửng kia ta lo lắng ở trong nước ngâm lâu không bền chắc, các ngươi tìm sợi tơ bền chắc một chút đi.
Hắc Vân lập tức phất tay ra hiệu người đi làm.
Ngưu Hữu Đạo lại lần nữa ngồi trở lại bàn đá, đánh lên tinh thần chế tác.
Hắn không thể vẫn ngốc ở trong này, nếu không sẽ gây nên Phiêu Miểu Các hoài nghi, nhất định phải dành thời gian hoàn công.
Người khác đã gặp quá trình chế tác một lần, cũng bắt đầu ra tay phối hợp, từ trên vách đá lấy phấn, lấy nước, chuẩn bị nhựa cây, tận lực giảm thiểu thời gian cho Ngưu Hữu Đạo.
...
Hoàng cung Vệ quốc, Thái úy Nam Nhân Ngọc tiến vào Ngự thư phòng, nhìn Huyền Thừa Thiên cung kính hành lễ.
Huyền Thừa Thiên cũng không khách khí, nhấc tay ra hiệu không cần đa lễ, trực tiếp nói:
“Trẫm triệu Thái úy đến, là có chút việc muốn nói cùng Thái úy... Thái úy nắm giữ quyền cao, vất vả nhiều năm, cũng là thời điểm nên hưởng phúc. Ý tứ của trẫm, Thái úy có minh bạch không?
Đột nhiên đến cái này, trong lòng Nam Nhân Ngọc hơi hồi hộp một chút, này là muốn hắn giao ra binh quyền.
Đáp ứng không phải, không đáp ứng cũng không phải, bị náo loạn trở tay không kịp, không khỏi hàm hồ nói:
“Thần minh bạch, thần trở về chuẩn bị ngay.
Huyền Thừa Thiên vừa nghe không khỏi bốc hỏa.
“Sự tình này còn muốn chuẩn bị cái gì? Trẫm chỉ hỏi ngươi có đáp ứng hay không!
Sắc mặt Nam Nhân Ngọc nghiêm nghị, chậm rãi chắp tay nói:
“Thần tuổi lớn, sợ chậm trễ quốc sự, khẩn cầu bệ hạ chọn hiền năng khác!
Huyền Thừa Thiên nở nụ cười.
“Thái úy đã chủ động xin nghỉ, trẫm nhất định sẽ hảo hảo cân nhắc, ngươi lui xuống trước đi!
“Vâng! Thần xin cáo lui!
Nam Nhân Ngọc chắp tay lùi về sau vài bước, mới xoay người rời đi, sắc mặt âm tình bất định.
Huyền Thừa Thiên đang mỉm cười nhìn theo, ai biết Nam Nhân Ngọc còn chưa đi ra mấy bước, hai bên đột nhiên lao ra thị vệ, tại chỗ khống chế Nam Nhân Ngọc.
Huyền Thừa Thiên còn không phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, Nam Nhân Ngọc giật mình quay đầu lại, lớn tiếng nói:
“Bệ hạ...
Nói còn chưa dứt đã bị người che miệng lại, trong thị vệ có người rút kiếm, một kiếm đâm xuyên tim Nam Nhân Ngọc.
Nam Nhân Ngọc trừng lớn hai mắt, đầy mắt khó có thể tin, máu tươi từ ngực ồ ồ tràn ra.
Một bóng dáng thướt tha bước nhanh ra, chính là Thường quý phi, mang theo làn gió thơm đi tới.
“Đại sự cỡ này, bệ hạ sao có thể có lòng dạ đàn bà?
Huyền Thừa Thiên cả kinh nói:
“Là ngươi làm? Hắn đã đáp ứng chủ động xin nghỉ, vì sao còn muốn giết hắn?
Hắn đối với Nam Nhân Ngọc đích xác là có chút bất mãn, lúc trước muốn giải trừ binh quyền của Nam Nhân Ngọc, lại bị Huyền Vi ngăn cản, khi đó liền gieo xuống khúc mắc, vẫn canh cánh trong lòng. Nhưng hắn không dám dễ dàng sát hại, chỉ cần Nam Nhân Ngọc thuận theo là được.
Bây giờ Nam Nhân Ngọc đã đáp ứng, bên này lại đột nhiên hạ sát thủ, hắn thật không biết quay đầu lại nên bàn giao với hoàng tỷ như thế nào.
Thường quý phi quỳ gối ở trước mặt hắn, đau đớn nói:
“Bệ hạ, hắn rõ ràng là qua loa ngài. Dẫm vào vết xe đổ lẽ nào ngài đã quên sao? Một khi để hắn xuất cung, hắn sẽ lập tức đi tìm hoàng tỷ cáo trạng, ngài cảm thấy hoàng tỷ sẽ đáp ứng sao? Nếu hoàng tỷ không đáp ứng, nòng cốt trong quân Vệ quốc phần lớn là tâm phúc của hoàng tỷ và Nam Nhân Ngọc một tay đề bạt, chỉ cần hoàng tỷ vung cánh tay hô lên, đại quân hưởng ứng, ai có thể triệt tiêu Nam Nhân Ngọc?
“Bệ hạ, các nơi vạn sự đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ kém một đạo ý chỉ của bệ hạ! Bây giờ đã giết Nam Nhân Ngọc, nếu như bệ hạ lại không hạ quyết tâm, một khi thuộc cấp của Nam Nhân Ngọc nghe tin tạo phản, trong khoảnh khắc chính là đại quân vây cung a!
Huyền Thừa Thiên hô hấp dồn dập nói:
“Bên hoàng tỷ làm sao bàn giao?
“Bệ hạ!
Thường quý phi lớn tiếng nói:
“Chỉ cần bệ hạ nắm giữ binh quyền, hoàng tỷ ngay cả hoàng cung cũng không vào được, không cần đưa ra bàn giao. Chỉ cần bệ hạ nắm giữ binh quyền, ngay cả tam đại phái của Vệ quốc cũng phải đứng ở bên bệ hạ. Bệ hạ, tin Nam Nhân Ngọc qua đời giấu không được bao lâu, tên đã lên dây không phát không được! Bằng không một mảnh thành khẩn của thần thiếp chính là tội chết, một khi bị hoàng tỷ đúng lúc khống chế lại cục diện, không chỉ thần thiếp khó thoát khỏi cái chết, dưới cơn thịnh nộ e là hoàng tỷ ngay cả bệ hạ cũng phế bỏ!
“Bệ hạ, ngài mới là vua của một nước chân chính a!
...
Từng Kim Sí từ trong hoàng cung bay ra, đi các nơi của Vệ quốc truyền chỉ.
...
Trong Vụ phủ, chưởng lệnh kế nhiệm Vụ phủ đột nhiên dẫn người đá văng cửa phòng, mọi người đồng thời nhảy vào.
Khương Thạch Cơ đang lật xem tình báo đến từ các nơi cả kinh, cấp tốc vươn mình lăn tới bên giá kiếm, rút bảo kiếm chỉ vào người tới.
“Chu Cáo, ngươi muốn làm gì?
Bây giờ Chu Cáo chính là chưởng lệnh Vụ phủ.
Sau khi Huyền Vi từng bước giao quyền, quyền khống chế Vụ phủ đã giao cho Huyền Thừa Thiên. Không ra ngoài ý muốn, Huyền Thừa Thiên cũng dùng người của mình vào.
Tuy Khương Thạch Cơ thoái vị, nhưng bị Huyền Vi an bài chức vị cung phụng của Vụ phủ, từ trình độ nào đó cũng là giúp Huyền Vi quan tâm phương diện tình báo.
Chu Cáo giơ thánh chỉ trong tay, trầm giọng nói:
“Bệ hạ có chỉ, Khương Thạch Cơ, ngươi muốn kháng chỉ sao?
Nhìn thấy thánh chỉ, Khương Thạch Cơ kinh nghi bất định, kiếm trong tay chậm rãi thả xuống.
Nhân viên đi theo lập tức tiến lên, tại chỗ giam giữ Khương Thạch Cơ.
Khương Thạch Cơ vốn còn muốn biết rõ xảy ra chuyện gì, ai biết Chu Cáo nhanh chân tiến lên, rút kiếm chém một phát, chém giết Khương Thạch Cơ tại chỗ.
Ngay sau đó, Chu Cáo chỉ huy nhân thủ xuất kích, lấy thánh chỉ làm chỗ dựa, trắng trợn tàn sát người của Khương Thạch Cơ, hoặc là nói thanh lý người của Huyền Vi ở trong Vụ phủ...
Không chỉ Vụ phủ, toàn bộ kinh thành Vệ quốc tựa hồ cũng rơi vào trong binh hoang mã loạn.
Thuộc cấp tâm phúc của Nam Nhân Ngọc cơ hồ đồng thời gặp phải dụ giết, nói là kẻ khả nghi tạo phản!
Một đạo thánh chỉ làm pháp sư hộ quốc trong lúc nhất thời không rõ xảy ra chuyện gì, chờ các pháp sư hộ quốc biết rõ là chuyện gì xảy ra, đã muộn rồi!