Đạo Quân

Chương 1645: Hắn sẽ hận trẫm sao?



Chính bởi vì nghĩ rõ ràng, trên mặt hắn dần lộ ra cười thảm, hắn không biết tại sao sẽ biến thành như vậy.

Trước kia Huyền Vi nói sau khi từng bước giao quyền sẽ cùng hắn đi, kết quả kinh biến đột ngột, còn nói thế cục ổn định lại sẽ gả cho hắn, kết quả Huyền Vi lại phải cùng người khác kết hôn.

Vì sao lại như vậy? Hắn dần dần nghĩ rõ ràng một điểm, nói cho cùng, là bản thân vô năng.

Hắn nguyên tưởng rằng dựa vào vũ lực của mình, chỉ cần có thể bảo hộ nàng an toàn, liền có thể bảo vệ nàng, hiện tại mới phát hiện vũ lực của mình là vô dụng như vậy.

Chỉ có một thân tu vi và thực lực cao cường, nhưng không biết kiếm nên chỉ người nào, lại có thể kiếm chỉ người nào? Làm sao có thể giải quyết Vệ quốc nguy hiểm, bình định đại quân Tấn quốc?

Rút kiếm nhìn quanh tâm mờ mịt, tu vi của hắn không thể giúp Huyền Vi ổn định lòng người Vệ quốc, tình thế trước mắt thậm chí không giúp được Huyền Vi một chút xíu.

Thân làm một nam nhân, vô năng như vậy, hắn không biết bản thân bằng cái gì yêu cầu Huyền Vi làm cái này làm cái nọ?

“Đan bảng đệ nhất cao thủ...

Tây Môn Tình Không nỉ non, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha, cười thê thảm.

“Đệ nhất cao thủ! Ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không giúp được! Đan bảng đệ nhất cao thủ! Quả thực là thiên đại chuyện cười... Ha ha...

Cười thê thảm, thê lương, cười ra nước mắt, khóc! Đau đớn! Đau thấu tim gan!

Vào giờ phút này hắn mới minh bạch, những người trong ngày thường hắn xem thường kia, hẳn cũng sẽ cực kỳ xem thường hắn.

“Không! Không phải như vậy, Tình Không, không phải như vậy...

Huyền Vi vội vàng ngẩng đầu an ủi, hai tay ôm mặt hắn, giúp hắn lau nước mắt.

Hắn bắt lấy hai tay nàng, đẩy nàng ra.

“Nếu như đáp ứng Tề quốc thật có thể giúp đỡ ngươi, vậy thì đáp ứng đi.

Nói ra lời này, tinh khí thần của Tây Môn Tình Không như chán chường đến cực điểm, đẩy nàng ra xoay người rời đi, nhặt lên xiêm y trên đất.

Chưa bao giờ thấy nam nhân này cô lạnh như vậy, Huyền Vi cũng đau thấu tim gan, khóc đến cõi lòng tan nát nhào tới, ôm lấy hắn.

“Không! Ta sai rồi! Ta không đáp ứng! Ta không nên nói với ngươi những lời này! Ta sai rồi, ta không đáp ứng, cái gì quốc gia thiên hạ, bằng cái gì phải để một nữ nhân ta gánh chịu, ta không đáp ứng, ta mặc kệ, ta đi với ngươi, Tình Không, dẫn ta đi, hiện tại mang ta cao bay xa chạy!

Tiếp đó lại đi cướp y phục trên tay hắn, không để hắn mặc quần áo, chỉ lo hắn mặc quần áo vào liền đi, chỉ lo hắn đi sẽ không bao giờ trở về nữa.

Tây Môn Tình Không uể oải cười thảm một tiếng.

“Đi không được, ngươi vừa đi, lòng người của Vệ quốc sẽ triệt để tan vỡ, thời điểm này tam đại phái của Vệ quốc không thể thả ngươi rời đi, không thể để ta mang ngươi rời đi.

Cướp không được y phục trên tay hắn, Huyền Vi ôm cổ hắn, môi đỏ in lên môi, hắn hôn kịch liệt.

Tây Môn Tình Không trước tiên là thờ ơ không động, dần dần có đáp lại, cuối cùng giống như dã thú cuồng bạo, dường như muốn phát tiết tất cả.

Rất nhanh, hai người ngã ở trên đất dây dưa, lăn lộn.

Cuối cùng, nam nhân tiêu hao hết tất cả, nữ nhân lại không chịu buông qua, đòi hỏi vô tận, dường như muốn lấy phương thức đòi hỏi vô tận lưu hắn lại, chỉ lo hắn rời đi...

Thủ vệ ngăn cản đám người Đường Nghi ở trong đêm đi tuần sát đến.

“Tướng công có lệnh, đêm nay bất kỳ người nào cũng không được đi vào.

Đường Nghi có chút ngoài ý muốn, pháp nhãn nhìn tình hình trong đình viện, ngoài tẩm cung một bóng người cũng không có, đừng nói thị vệ, ngay cả một thái giám cung nữ cũng không có, này có chút không bình thường.

Buổi tối rất an tĩnh, nhưng bên trong tẩm cung truyền đến một chút thanh âm kỳ quái.

Đường Nghi nghiêng tai lắng nghe, tuy nàng không trải qua sự tình nam nữ, nhưng động tĩnh trong tẩm cung nàng cũng nghe hiểu, trong nháy mắt hai gò má đỏ bừng.

Pháp nhãn lại nhìn qua, không thấy Tây Môn Tình Không, này càng không bình thường, ở lúc Huyền Vi nghỉ ngơi, Tây Môn Tình Không sẽ thủ ở ngoài tẩm cung một tấc cũng không rời.

“Tây Môn Tình Không đâu?

Đường Nghi hỏi một tiếng.

“Cái này...

Thủ vệ do dự, không nói gì cả, chỉ liếc nhìn về phía tẩm cung.

Đường Nghi minh bạch, cũng có chút kinh ngạc.

Ở bên người Huyền Vi lâu như thế, nàng mắt thấy quan hệ của Tây Môn Tình Không và Huyền Vi, dù lang có tình, thiếp có ý, nhưng hai người vẫn rất tôn trọng đối phương.

Không nghĩ tới đêm nay, đôi nam nữ này vậy mà...

Trong phòng truyền đến thanh âm khó nghe, phát sinh cái gì, Đường Nghi xấu hổ nghĩ...

Đám người Thượng Thanh Tông ở bên ngoài giữ một đêm, thời điểm này an toàn của Huyền Vi là trọng yếu nhất.

Từ xưa tới nay, trong lúc quốc chiến, ví dụ ám sát đầu não đếm không xuể, Huyền Vi quan hệ đến tiền đồ của toàn bộ Thượng Thanh Tông, Thượng Thanh Tông không dám sơ sẩy.

Đêm nay trong tẩm cung Huyền Vi phát sinh sự tình bí mật, nhưng lại không phải bí mật, tin tức rất nhanh truyền tới trong tai chưởng môn của tam đại phái.

Tam đại phái của Vệ quốc không có bất kỳ phản ứng, xem như cho phép, dung túng, chỉ cần Huyền Vi có thể xử lý tốt sự tình bọn hắn muốn làm, như vậy chuyện riêng của Huyền Vi tùy ý nàng giải quyết, chỉ cần Huyền Vi cao hứng là được, tiền đề là không thể tổn hại lợi ích của tam đại phái.

Sáng sớm hôm sau, cửa tẩm cung cọt kẹt mở rộng, Đường Nghi bỗng nhiên mở mắt, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Huyền Vi và Tây Môn Tình Không đồng thời từ trong nhà đi ra, tựa hồ tinh thần của hai người rất uể oải, dường như một đêm không ngủ...

Chưởng môn của tam đại phái rất cao hứng, Huyền Vi đáp ứng hôn sự của Tề quốc.

Bên này lập tức trả lời Tề quốc, đồng thời lệnh người chuẩn bị sự tình đại hôn, muốn giúp Huyền Vi xử lý, muốn mọi người đều biết.

Mà bên Tề quốc vừa được tin tức, lập tức dâng thập thất hoàng tử Hạo Thừa lên, Hạo Thừa mới có mười sáu tuổi.

Quân cơ trọng địa, một thiếu niên tướng mạo không tệ, khuôn mặt thanh tú gầy gò bị thị vệ ngăn lại.

Thiếu niên chính là hoàng tử Hạo Thừa, đột nhiên nhận được thánh chỉ của hoàng đế, hắn quả thực không dám tin tưởng là thật, quả thực là ác mộng trời giáng.

Bản thân đường đường hoàng tử, vậy mà để mình gả cho một lão bà sắp bốn mươi tuổi của Vệ quốc!

Hắn nghĩ qua tương lai hôn sự của mình khả năng không thể tự chủ, có lẽ sẽ cưới nữ nhân nào đó mình không thích, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân vậy mà sẽ gả người, vậy mà sẽ ở rể đến Vệ quốc.

Dù có không tình nguyện, nhưng thánh mệnh khó trái, hắn không được lựa chọn.

Không chỉ không được lựa chọn, hơn nữa nói đi là đi, lập tức lệnh hắn đi Vệ quốc, không được trì hoãn.

Trước khi đi, hắn muốn gặp phụ hoàng một lần, chỉ là muốn gặp mặt, hoặc muốn hỏi một câu vì cái gì.

Thế nhưng thị vệ ngăn cản hắn, nói hoàng đế có quân cơ đại sự phải xử lý.

Nhìn về phía quân cơ trọng địa, ánh mắt Hạo Thừa khóa chặt một lầu các, hắn nhìn thấy bóng dáng của đại nội tổng quản Bộ Tầm, nhìn chăm chú một trận, chậm rãi xoay người rời đi.

Bộ Tầm bỗng quay đầu lại, khom người lui đến một bên, Hạo Vân Đồ chậm rãi đi ra, mặt không hề cảm xúc nhìn theo bóng dáng nhi tử hiu quạnh rời đi.

“Hắn sẽ hận trẫm sao?

Hạo Vân Đồ nhàn nhạt hỏi.

Bộ Tầm hạ thấp người, lời nói uyển chuyển.

“Có một ngày Thập Thất Vương gia sẽ minh bạch.

Hạo Vân Đồ nói:

“Trẫm không phải một phụ thân tốt, trẫm có lỗi với hắn, nhưng ai bảo hắn là nhi tử của trẫm. Đợi Thừa nhi và Huyền Vi thuận lợi thành hôn, truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong Cảnh phi làm Hoàng Quý Phi, chấp chưởng Tây Cung!

Cảnh phi chính là mẫu thân của Hạo Thừa.

“Vâng!

Bộ Tầm khom người lĩnh mệnh.

Trong hậu cung, Hạo Thừa nhìn thấy mẫu thân, vốn định chất vấn vì cái gì, nhưng nhìn ra mẫu thân khóc mắt sưng đỏ, lấy son phấn dày đặc che giấu, miễn cưỡng vui cười.

Thấy vậy, Hạo Thừa không có nhiều lời, sự tình hậu cung hắn minh bạch, hắn không muốn hại mẫu thân, chỉ nói vài lời từ biệt, dặn mẫu thân phải bảo trọng.

Cảnh phi không thể không miễn cưỡng vui cười, hoàng đế hạ chỉ, lúc cáo biệt nhi tử không cho phép khóc, không cho phép lộ ra chút không cao hứng nào, kết hôn là việc vui, nhất định phải cao hứng, còn muốn nàng khuyên bảo nhi tử an tâm đi ở rể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.