Đạo Quân

Chương 1674: Tề hoàng hiếu kỳ (2)



Đường Nghi yên lặng nghe, không nói gì.

Thấy nàng không nói lời nào, Hạo Vân Đồ tựa như nổi lên lòng hiếu kỳ, bỗng nhiên xoay chuyển đề tài hỏi.

“Chưởng môn Thượng Thanh Tông Đường Nghi, ngươi chính là vợ trước của Ngưu Hữu Đạo?

Lời này làm Đường Nghi có chút lúng túng, nàng không muốn đối mặt nhất là vấn đề này, nhưng có việc cầu người, chỉ có thể bất chấp trả lời.

“Phải!

Hạo Vân Đồ không nhịn được nghiêm túc đánh giá Đường Nghi một thoáng, phát hiện đích xác không tệ, là đại mỹ nhân.

Hắn cũng không nghĩ tới có một ngày mình có thể nhìn thấy vợ trước của Ngưu Hữu Đạo, hỏi:

“Ngươi cảm thấy Ngưu Hữu Đạo này là người thế nào?

Khóe miệng Đường Nghi co giật.

“Tề hoàng bệ hạ, sự tình quá khứ ta không muốn nhắc lại.

Hạo Vân Đồ xua tay.

“Trẫm không có ý tứ khác, chỉ là trẫm có chút kỳ quái, Ngưu Hữu Đạo đích xác là người có bản lĩnh, hai tay trắng xuất sơn, một đường nâng đỡ Thương Triêu Tông đến nay, những môn phái bên cạnh hắn mỗi người được lợi, bằng bản sự của hắn, giúp Thượng Thanh Tông hẳn là chuyện quá bình thường, lẽ nào lúc đó Thượng Thanh Tông không cần người tài như vậy?

Đường Nghi qua loa một câu.

“Là Thượng Thanh Tông có mắt không tròng.

Hạo Vân Đồ lại hỏi.

“Nghe đồn Ngưu Hữu Đạo ở Thượng Thanh Tông không ít năm, đối với bản lĩnh của hắn, trẫm không tin các ngươi ngay cả một chút cũng không nhận ra được? Cho dù là giam lỏng.

Này là hỏi đến chỗ then chốt, nghĩ đến sự tình này, Đường Nghi cũng buồn bực, Ngưu Hữu Đạo vừa rời Thượng Thanh Tông có thể nói hô phong hoán vũ, nhưng kỳ quái là, lúc trước ở Thượng Thanh Tông, Ngưu Hữu Đạo thuận theo giống như mèo con, hoàn toàn là dáng vẻ ăn no chờ chết, để người không lọt nổi mắt xanh.

Nàng cũng oán qua mình, những năm kia tổng cộng cũng không gặp Ngưu Hữu Đạo mấy lần, ngay cả lời cũng không nói mấy câu, căn bản không có bất kỳ hiểu rõ, đối với Ngưu Hữu Đạo đối nhân xử thế cơ hồ là không biết gì cả, cho dù chỉ hơi có chút hiểu rõ cũng sẽ không gây thành hậu quả như bây giờ.

Nhưng khi đó ai biết, một tiểu tử xuất thân sơn dã, có thể có kiến thức gì? Ai có thể nghĩ tới là người lòng dạ cẩm tú càn khôn?

Kết quả vừa thả ra ngoài, lập tức biến thành người khác, một đường phiên vân phúc vũ, bây giờ thành tồn tại mà Thượng Thanh Tông không thể với tới.

Đừng nói nàng, rất nhiều người của Thượng Thanh Tông cũng không rõ, Ngưu Hữu Đạo đã có lòng dạ này, vì sao thời điểm ở Thượng Thanh Tông không tranh? Vì cái gì phải ở sau khi rời khỏi Thượng Thanh Tông mới tranh?

Nhưng bọn hắn đều không nghĩ tới, không biết tình huống lúc đó của Ngưu Hữu Đạo, lúc đó hắn thật là không muốn tranh, chỉ ý đồ tự vệ, sau khi theo Thương Triêu Tông cũng chỉ là chuẩn bị chia tay Thương Triêu Tông rời đi, là bị Viên Cương kéo vào vũng nước đục, vì nghĩa khí tranh hùng!

Giờ phút này, Đường Nghi chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

“Bệ hạ, nguyên do trong đó rất phức tạp, là không nói được.

Hạo Vân Đồ thuần túy chỉ là hiếu kỳ, đích xác không có ý tứ khác, thổn thức một tiếng.

“Nhất dạ phu thê bách nhật ân, ngươi không nên ngang nhiên bỏ hắn, đáng tiếc, nếu không sẽ có đồ vật khóa hắn không rời. Danh phận nha, có lẽ không có tác dụng gì, nhưng sẽ để một người không cách nào thoát khỏi!

Nói đến cái này, trong lòng Đường Nghi cực kỳ lúng túng, nàng và Ngưu Hữu Đạo kỳ thực không có bất kỳ phu thê chi thực, nhưng ngoại nhân đâu nghĩ như vậy, phu thê nhiều năm, đã bái thiên địa động phòng hoa chúc... sự tình này một nữ nhân như nàng lại không tiện giải thích, đường đường chưởng môn Thượng Thanh Tông lại phải đối ngoại cường điệu mình là thân hoàn bích sao? Lỡ có môn phái đối địch chạy tới xỏ lá, bảo chúng ta không tin, để chúng ta thử xem có phải hay không thì phải làm như thế nào, đánh người ta sao?

Càng thêm ủy khuất là, không phải nàng muốn bỏ hắn, là Ngưu Hữu Đạo nhất định phải phân rõ giới hạn với Thượng Thanh Tông, là Ngưu Hữu Đạo buộc nàng lên tiếng.

“Bệ hạ, cứu người quan trọng.

Đường Nghi không muốn nhắc lại sự tình kia, đề tài trở lại chính quy.

Hạo Vân Đồ cười ha ha.

“Cũng phải, bây giờ hắn ở trong Thánh cảnh, có thể sống sót trở về hay không còn chưa chắc chắn, nói cái này không có ý nghĩa.

Dứt lời phất tay ra hiệu Bộ Tầm đi an bài.

Đợi Đường Nghi và Bộ Tầm rời đi, sắc mặt Hạo Vân Đồ lại khó coi, hành động của Hạo Thừa là thật làm hắn tức giận!

Hiện tại hắn còn không biết Hạo Thừa trải qua cái gì, không biết Hạo Thừa gặp được cảnh Huyền Vi và Tây Môn Tình Không lăn giường, sau đó bên này đưa tin trách cứ Hạo Thừa, đạt được Hạo Thừa hồi âm, Hạo Vân Đồ mới biết nhi tử uất ức, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với nhi tử.

Sau khi Cảnh quý phi biết tình huống khóc như mưa, Hạo Vân Đồ đáp ứng nàng, chờ chiến sự lắng lại nhất định sẽ triệu nhi tử về bồi thường, nhưng này đều là nói sau...

Bộ Tầm đột nhiên quang lâm Anh Vương phủ, đại biểu bệ hạ tới thăm, ngược lại làm Hạo Chân thụ sủng nhược kinh.

Hạo Chân trúng độc, nguyên khí đại thương, thay đổi người thường sợ là phải nằm giường mấy tháng, nhưng bên người có không ít tu sĩ hỗ trợ điều dưỡng, cộng thêm linh đan diệu dược, thân thể đã khôi phục quá nửa, đã có thể xuống giường đi lại, dù thân thể còn có chút hư nhược.

Sau khi nói vài lời khách sáo, Bộ Tầm bảo Hạo Chân cho lui hạ nhân, sau đó mới nói rõ ràng ý đồ đến.

Hạo Chân lập tức kêu Thiệu Liễu Nhi đến, Thiệu Liễu Nhi nghe xong không khỏi khó xử, thế nhưng hoàng đế tự mình hạ lệnh, nàng có thể cự tuyệt sao? Hiện tại thân phận của nàng là không cách nào cự tuyệt.

Người chỉ điểm Huyền Vi hiển nhiên là nhìn chuẩn điểm này, mới không có trực tiếp tìm Thiệu Liễu Nhi, mà để Tề hoàng tìm Thiệu Liễu Nhi.

Bất kể là Hạo Chân hay Thiệu Liễu Nhi, hai phu thê đều không có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng.

Đợi Bộ Tầm đi, Thiệu Liễu Nhi kinh nghi bất định nói:

“Vương gia, vì sao bệ hạ lại bảo thiếp thân đi cầu Vô Tâm tiên sinh?

Hạo Chân buông tiếng thở dài.

“Sợ là thấy nàng trước đó làm được, muốn để nàng thử xem lần nữa. Liễu Nhi, lần này sợ là lại phải ủy khuất nàng, nhưng không có biện pháp, ý chỉ của phụ hoàng chúng ta không thể không theo. Đã không có biện pháp, đi thì đi, thử một chút cũng chẳng có gì, không được cũng không trách được nàng.

Một câu cuối cùng ý vị rất sâu xa, là bảo thê tử nhìn mà làm, nói trắng ra chính là đừng để mình bị ủy khuất.

Không biết Thiệu Liễu Nhi lo lắng không phải cái này, nàng là nghi vấn, vì cái gì phải để nàng đi?

Cái gọi là có tật giật mình chính là cái đạo lý này, nàng có chút hoài nghi Tề hoàng Hạo Vân Đồ đã biết chút gì, có phải biết quan hệ của nàng và Vô Tâm hay không, bằng thế lực và mạng lưới tình báo của Tề hoàng, cũng không phải là sự tình hoàn toàn không thể gì.

Trong lòng rất thấp thỏm, nhưng không thể không theo, bảo hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, lễ vật, lấy danh nghĩa báo đáp đi tới phủ đệ của Vô Tâm.

Mở cửa gặp khách y nguyên là Quách Mạn, biết được ý đồ đến của nàng liền đi chuyển cáo cho Vô Tâm. Được biết là đến báo ân, Vô Tâm cự tuyệt không gặp.

Nhưng Thiệu Liễu Nhi nhõng nhẽo đòi hỏi, Vô Tâm lại không qua được đoạn tình cảm kia, cho vào.

Cuối cùng, một chiếc xe ngựa đứng ở đầu hẻm đi tới ngoài cửa, cửa mở, đám người Đường Nghi cấp tốc khiêng Tây Môn Tình Không vào...

Sáng sớm, lối vào Vô Lượng Viên lại đến thời gian trực ban, sau khi giao ban, Ngao Phong lại lượm hai tảng đá mang đi.

Người ngoài thấy đã không có gì lạ, đều biết vị này bị đồng môn chèn ép tâm tình không thuận, rầu rĩ bắt đầu chơi tượng đá, bây giờ trước cửa nhà đã bày rất nhiều tượng điêu khắc.

Này đương nhiên đều là Ngao Phong che giấu, hắn đối với điêu khắc gì gì đó là không có một chút hứng thú.

Nhưng không có biện pháp, trước đó đã giả vờ giả vịt, thì phải làm cho giống, nếu không sẽ gây ra hoài nghi.

Trên tay ôm hai tảng đá, một trong số đó là hắn từ bên ngoài lấy biện pháp giống như trước lộng vào.

Tảng đá mục tiêu tới rất lâu, đã qua mấy lần trực hắn mới tìm được cơ hội lộng vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.