Đạo Quân

Chương 1698: Ngưu Hữu Đạo chết! (1)



Có thể nói là hắn đã lượn một vòng trước quỷ môn quan.

Chấn chỉnh lại mạch suy nghĩ, Ngưu Hữu Đạo ra dấu tay, nhân viên tám phái cùng hắn hạ xuống trong núi rừng.

“Sao vậy?

Thái Thúc Sơn Hải vừa hạ xuống đất liền hỏi.

Ngưu Hữu Đạo:

“Mọi người phân công nhau hành sự, ta muốn đi một chuyến tới Hoang Trạch Tử Địa.

Thái Thúc Sơn Hải tò mò:

“Hoang Trạch Tử Địa? Đây là căn dặn của Vô Song Thánh Tôn sao?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không phải, dù sao ta đang ở Yêu Hồ Tư, ngày mai tiễn trừ theo thông lệ của Yêu Hồ Tư sẽ phải kết thúc nên có một số việc bất đắc dĩ, ta muốn đi cũng chỉ là một người đi ngang qua thôi. Về phần các ngươi, nhớ kỹ không nên cùng nhau trở lại, từng người mang theo khẩu cung phân tán ra quay về Vấn Thiên thành theo các con đường khác nhau.

Trưởng lão Vạn Thú môn An Thủ Quý hỏi:

“Vì sao?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không thể coi thường người liên quan đến vụ án này được, có để lộ tin tức hay không thì không ai biết. Các ngươi mang theo đồ, làm không tốt sẽ chọc cho một vài người mơ ước. Nếu tập trung lại còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nên phân tán ra để quay về sẽ an toàn cho tất cả mọi người. Sau khi trở lại Vấn Thiên thành, các ngươi lập tức lấy danh nghĩa của Vô Song Thánh Tôn ra lệnh cho nhân viên của Vô Song Thánh Địa tiến hành bảo vệ các ngươi, đây là Thánh Tôn đã chính miệng trao quyền.

Nghe được lời này, vẻ mặt mọi người đều nghiêm lại, trong lòng cũng căng thẳng. Thái Thúc Sơn Hải khẽ gật đầu:

“Hiểu rõ.

Có hiểu hay không, có bằng lòng tiếp nhận hay không cũng phải tiếp nhận. Lữ Vô Song đã chính miệng đưa ra pháp chỉ bảo bọn họ nghe theo sự điều động của Ngưu Hữu Đạo.

Hôm nay Ngưu Hữu Đạo cầm "Lệnh tiễn" do Lữ Vô Song ban cho, không quan tâm hắn sắp xếp điều gì, tất cả mọi người không dám không nghe.

Sau khi nhóm người thương lượng xong tuyến đường quay về liền phân tán rời đi, trên đường bọn họ đều cảnh giác cao độ.

Tuy bọn họ đều than thở về chuyện này nhưng vẫn cho rằng chuyến đi này không tệ, không nói chuyện có cơ hội tiến vào Vô Lượng Viên một chuyến, còn có nhân duyên gặp được Lữ Vô Song một trong Cửu Thánh.

Trước đó, ngoại trừ Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ gặp La Thu ra, những người khác đều chưa từng thấy dáng vẻ Cửu Thánh ra sao.

Ngưu Hữu Đạo dẫn mấy người chạy tới Hoang Trạch Tử Địa, trên đường lại hạ lệnh cho bốn người ẩn nấp ở trong núi sâu qua đêm.

Cách Hoang Trạch Tử Địa đã không xa, chỉ thêm mấy canh giờ sẽ đến nơi. Lúc này dừng lại đây là có ý gì? Ba người Côn Lâm Thụ không biết Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc suy nghĩ thế nào nên hỏi. Ngưu Hữu Đạo cũng không nói, chỉ bảo ba người nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ban đêm, ba người phát hiện ra Ngưu Hữu Đạo đang vẽ thứ gì đó.

Trong lòng Tần Quan và Kha Định Kiệt đầy kinh ngạc nghi ngờ lo lắng, phát hiện Ngưu trưởng lão hành sự càng lúc càng kỳ lạ, khiến hai người hoàn toàn không hiểu nổi.

Sở dĩ bọn họ lo lắng là bởi vì chuyện hai người tham gia vào chuyện dời nhân viên canh gác Cửu Lâu, người khác tưởng nhân viên canh gác Cửu Lâu được thay phiên gọi tới thẩm tra, nhưng chỉ có hai người là rõ ràng nhất, trong một thời gian ngắn tất cả nhân viên canh gác Cửu Lâu đều bị điều đi.

Đây là tính chất gì? Vô Lượng Quả từng xuất hiện qua cục diện không có người trông coi!

Lại thêm hai người biết bên trong Vô Lượng Viên còn có một Ngao Phong, có một Ngao Phong làm chứng giả giúp đỡ Ngưu trưởng lão, kết hợp với nguyên nhân kết quả trước sau thì không khó suy đoán có thể xảy ra chuyện gì, hai người suy nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Nhưng kỳ lạ là mãi cho đến khi đi ra, Vô Lượng Quả mà hai người lo lắng đề phòng lại có thể không có việc gì, chẳng lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều?

Khi bầu trời tối đen, Ngưu Hữu Đạo lại lên tiếng bảo ba người khởi hành.

Khi rhía chân trời hửng sáng, từ phía xa có thể thấy được Hoang Trạch Tử Địa, Ngưu Hữu Đạo móc trong tay áo ra một tờ giấy và đưa cho Tần Quan:

“Chờ lát nữa, các ngươi trực tiếp đi tới nơi này, ở chỗ đánh dấu đó có Phi Cầm và thứ để điều khiển Phi Cầm, các ngươi lập tức lao tới địa điểm đánh dấu kế tiếp rồi chờ ta ở đó.

Tần Quan nhìn tờ giấy và phát hiện đó là bản địa đồ, nơi được đánh dấu trên bản đồ đều ở bên trong Hoang Trạch Tử Địa.

Côn Lâm Thụ vẫn im lặng, cứ đi theo là đúng rồi.

Kha Định Kiệt tới gần quan sát địa đồ một lát và không nhịn được hỏi:

“Trưởng lão, chúng ta đi tới đây làm gì vậy?

Ngưu Hữu Đạo:

“Chỉ cần để ý đi tới đó là được. Khi nên biết các ngươi tự nhiên sẽ biết, không nên hỏi nhiều... Đây cũng là vì tốt cho các ngươi thôi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Côn Lâm Thụ:

“Ta đã hứa với Hỏa Phượng Hoàng sẽ phải bảo vệ ngươi an toàn ở bên trong Thánh cảnh.

Côn Lâm Thụ ngạc nhiên, không biết tại sao lúc này Ngưu Hữu Đạo lại đột nhiên nói lời như vậy.

Không phải hắn cho rằng Ngưu Hữu Đạo không nên nói như vậy, mà vào lúc này lại nói ra lời như vậy luôn khiến hắn có cảm giác là lạ.

Khi ba người đều đang suy nghĩ về sắp xếp của Ngưu Hữu Đạo, Hôi Sí Điêu đã tới gần ranh giới của Hoang Trạch Tử Địa, Ngưu Hữu Đạo lại nói:

“Các ngươi đi trước, ta sẽ đi tìm các ngươi sau.

Dứt lời hắn lắc người và nhảy ra khỏi Hôi Sí Điêu, từ trên cao bay nhào xuống.

Ba người cùng thò đầu nhìn xuống, thấy Ngưu Hữu Đạo ẩn hiện hóa thành một chấm đen biến mất ở trong mặt đất mờ mịt.

“Đạo gia muốn làm gì vậy?

Côn Lâm Thụ chợt hỏi một câu, hắn vẫn đang suy nghĩ về lời Ngưu Hữu Đạo nói, chung quy cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Tần Quan thở dài:

“Trưởng lão hành sự thật sự khiến cho người ta không thể cân nhắc ra được, nên khó có thể nói được. Ngài an bài như vậy hẳn có nguyên nhân, nói chung chúng ta cứ làm theo an bài của hắn là được.

“Ừ!

Kha Định Kiệt cũng gật đầu.

Côn Lâm Thụ vẫn có chút buồn bực, không biết mục đích chuyến đi của mình lần này là gì. Thật vất vả mới ra ngoài một lần, hình như cũng chỉ chạy tới chạy lui mà không làm gì cả...

Ngưu Hữu Đạo hạ xuống đỉnh một ngọn núi, bộ xương bắt mắt bị phong hóa vẫn còn. Đây là nơi Thái Thúc Sơn Thành bỏ mạng, Ngưu Hữu Đạo xem như đã từng tới đây nhiều lần.

Dưới núi đá cao chót vót có một động nhỏ, có thứ gì đó đang chớp động. Ngưu Hữu Đạo tập trung nhìn qua. Đó chính là tộc trưởng của Hồ tộc Hắc Vân hóa nguyên hình.

Hắn cũng chỉ có hóa thành nguyên hình hồ ly có khả năng chui vào động nhỏ này.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi bước đi tới bên cạnh vách đá, thấy Hắc Vân không dám chui ra thì có suy đoán hỏi:

“Sát thủ đã tới sao?

Hắc Vân ở trong động trả lời bằng tiếng người:

“Ngày hôm qua đã đến và vẫn nằm vùng ở xung quanh, tổng cộng có mười lăm người. Làm sao ngươi biết sẽ có người tới đây giết ngươi?

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười. Hắn cố ý dẫn tới thì làm sao có thể không biết được. Lần này hắn là từ bên chỗ Sa Như Lai xác nhận được có một vài người đã có động tác sau đó mới từ Vấn Thiên thành xuất phát:

“Bây giờ chỉ vài lời không thể nói rõ được, ta sẽ chậm chậm giải thích sau. Ngươi đã bố trí tất cả theo kế hoạch của ta xong không?

Hắc Vân:

“Yên tâm, tất cả đều bố trí xong rồi. Vừa có động tĩnh thì Hồ tộc ta lập tức sẽ hưởng ứng. Chỉ cần ngươi có thể kiên trì được thì nhất định có thể đưa người tới giúp ngươi.

Ngưu Hữu Đạo:

“Được rồi. Vật tới tay chưa?

Vừa nói đến đây, Hắc Vân có chút hưng phấn:

“Đã nhận được tin tức, tối hôm qua đồ đã thành công tới tay và đang trên đường dưa về. Huynh đệ, ta đúng là phục ngươi, thứ được bao nhiêu người mơ ước không thể có lại bị ngươi lấy được đơn giản như vậy. Ta tâm phục khẩu phục rồi!

“Đơn giản à?

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, nhưng trong lúc nguy hiểm cũng lười nói nhiều:

“Được rồi, tộc trưởng nịnh bợ ta ăn không tiêu đâu. Ta đã sắp xếp người đưa phi cầm tới địa điểm dự tính, bảo người ta nhanh mượn phi cầm đưa đồ về, để tránh đêm dài lắm mộng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.