Đạo Quân

Chương 1758: Không thể lại chơi tiếp như vậy



Hắn vừa đứng lên, Phó Quân Lan cũng tranh thủ theo dậy, nào dám có chút thất lễ.

Thương Triêu Tông đưa tay, ra hiệu hắn tiếp tục ngồi uống trà, mình thì xoay người rời đi, còn liếc mắt ra hiệu cho Lam Nhược Đình.

Lam Nhược Đình nhìn Phó Quân Lan áy náy xin lỗi một tiếng, cũng đi theo ra ngoài.

Lúc này Phó Quân Lan mới dám vạch nắp ấm trà, bưng uống một hơi.

Nha hoàn trong phòng rất có ánh mắt, quen hầu hạ người rồi, vừa thấy chén trà nghiêng đến góc độ khá cao, lập tức tiến lên hầu hạ, vạch nắp rót nước.

Cho dù là nha hoàn ở vương phủ, Phó Quân Lan cũng không dám khinh thường, tranh thủ đứng lên, liên tục biểu thị cảm tạ.

Nha hoàn hé miệng nở nụ cười, lễ nghi đúng chỗ đáp lời.

“Phó công tử không cần đa lễ, này là nô tài phải làm.

Hạ nhân trong phủ luôn lắm miệng, ai không biết vị này là cô gia tương lai của vương phủ, không thấy Vương gia và Lam tiên sinh tự mình tiếp khách sao, không thất lễ được.

Bên ngoài, Lam Nhược Đình theo đến dưới mái hiên, Thương Triêu Tông xoay người, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một lúc.

Lam Nhược Đình nghe minh bạch, liên tục gật đầu.

“Vương gia yên tâm, ta biết rồi.

Thương Triêu Tông nhanh chân rời đi, Lam Nhược Đình thì bước nhanh vòng về trong phòng khách.

Vừa thấy hắn đi vào, Phó Quân Lan lại tranh thủ đứng lên, Lam Nhược Đình nở nụ cười, liên tục đưa tay ra hiệu.

“Mời ngồi mời ngồi, mời Phó công tử dùng trà.

Phó Quân Lan đứng ngồi không yên, chỉ có thể đông cứng ngồi trở lại, còn là chờ Lam Nhược Đình ngồi xuống, mới dám ngồi trở lại.

Nha hoàn lại bưng chén trà của Lam Nhược Đình đến.

Lam Nhược Đình phất tay ra hiệu, nha hoàn hiểu ý, lập tức lui ra.

Không có ngoại nhân, Lam Nhược Đình hòa ái cười nói:

“Vừa vặn có chút việc, để Phó công tử đợi lâu.

Phó Quân Lan vội nói:

“Không đợi lâu, không đợi lâu. Lam tiên sinh công vụ quấn thân, nếu có chuyện quan trọng, không cần phải để ý đến tiểu sinh, tiểu sinh cũng không dám quấy nhiễu, tiểu sinh cứ tự nhiên.

“Hầy, không bận, vừa vặn rảnh rỗi.

Lam Nhược Đình ha ha xua tay, nâng chén trà lên thưởng thức, sau đó bắt đầu hỏi chuyện.

Phó Quân Lan không dám không đáp, đúng quy đúng củ hồi phục.

Hỏi xong việc nhà, Lam Nhược Đình lại hỏi hắn có đam mê gì, bình thường am hiểu cái gì.

Kỳ thực những vấn đề này đều không cần hỏi, thói quen, ham mê của đối phương đã sớm bày ra ở trên bàn của hắn, hắn từ lâu hiểu rõ rõ rõ ràng ràng.

Chỉ bất quá lúc này hắn hỏi dụng ý là muốn an bài, dường như muốn vì tương lai suy tính, muốn an bài cho Phó Quân Lan chức quan gì đó, khiến cho Phó Quân Lan có chút thấp thỏm.

Hỏi một hồi lâu, Lam Nhược Đình rốt cục hỏi tới sự tình nam nữ.

“Công tử và quận chúa cũng ở chung một đoạn thời gian, không biết ấn tượng của công tử đối với quận chúa thế nào?

Phó Quân Lan:

“Quận chúa thông tuệ, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, mọi thứ tinh thông, là tài nữ khó được, tiểu sinh ngưỡng mộ.

Lam Nhược Đình hỏi.

“Vậy không biết ấn tượng của người nhà công tử đối với quận chúa thế nào?

Phó Quân Lan đúng quy đúng củ trả lời.

“Phong cách quý phái, danh môn khuê tú, khen không dứt miệng!

“Ha ha, vậy thì tốt.

Lam Nhược Đình nụ cười đầy mặt, bưng trà che giấu đi vẻ giảo hoạt, sau đó thả chén trà xuống ho khan một tiếng.

“Phó công tử, có câu nói, Lam mỗ không biết có nên nói hay không.

Phó Quân Lan vội nói:

“Lam tiên sinh có gì phân phó cứ nói thẳng, tiểu sinh rửa tai lắng nghe.

Lam Nhược Đình châm chước dùng từ nói:

“Phó công tử, là như vậy, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi và quận chúa ở chung cũng lâu như vậy, lại cùng tiến cùng ra, tiếp tục như vậy dễ dàng đưa tới nói bóng nói gió, có chút sự tình có phải nên sớm quyết định hay không?

“Quyết định?

Phó Quân Lan khẩn trương, nhất thời không phản ứng lại là ý gì, chắp tay nói:

“Còn xin tiên sinh chỉ rõ.

“Này!

Lam Nhược Đình vỗ vỗ bắp đùi, thân thể để sát vào.

“Công tử là người thông minh, sao thời điểm này lại hồ đồ rồi? Bên Vương phủ, Vương gia và vương phi rất xem trọng công tử, công tử và người nhà cũng xem trọng quận chúa, như vậy có chút sự tình nên xử lý, tuổi của quận chúa và công tử đều không nhỏ, không thể lại chơi tiếp như vậy, ngài nói đúng không?

“Ây...

Phó Quân Lan hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng đã rõ ràng ý tứ của đối phương, này là muốn nói hôn sự, nhất thời khúm núm nói:

“Vâng vâng vâng.

Lam Nhược Đình hỏi:

“Vâng cái gì a?

Phó Quân Lan vội vàng đổi giọng.

“Được được được.

“Ngươi nha…

Lam Nhược Đình dở khóc dở cười, lại nói lần nữa.

“Phó công tử, quận chúa là nữ nhi, quận chúa gả người, tổng không thể để nhà gái mở miệng trước chứ? Chẳng lẽ muốn để người lầm tưởng Vương gia lấy thế đè người, hoặc lầm tưởng quận chúa muốn mặt dày mày dạn gả cho ngươi sao? Nào có đạo lý như vậy! Công tử là nhà trai, phải chủ động a, mai mối, sính lễ gì gì đó, hẳn là đi đầu, phải không?

Phó Quân Lan bị nói có chút lúng túng, vội nói:

“Được được được.

Kỳ thực nội tâm nói thầm, bên vương phủ không có chính thức tỏ thái độ mà nói, ai dám mạo muội chạy tới cầu hôn?

“Được cái gì chứ?

Lam Nhược Đình trợn mắt nói:

“Phó công tử có ý gì thì nói rõ ràng a, bên vương phủ cũng dễ chuẩn bị không phải sao?

Phó Quân Lan cũng không ngốc, biết này là vương phủ chính thức tỏ thái độ rồi, lập tức sáng tỏ nói:

“Được, ta sẽ trở về báo trưởng bối trong nhà lo liệu sự tình này.

Lam Nhược Đình cười nói:

“Vậy là được rồi!

Kỳ thực này là ý tứ của Thương Triêu Tông, Ngưu Hữu Đạo đến, Thương Triêu Tông có chút lo lắng.

Vốn là không vội, bên này điều tra rõ tình huống tổ tông mấy đời của Phó Quân Lan, cả người Phó Quân Lan cũng lăn qua lộn lại tra minh bạch, xác nhận không có vấn đề gì, nhưng chiến sự phía tây lại bắt đầu, thời điểm này quân ngũ âm thầm chuẩn bị, xử lý việc vui dường như không quá thích hợp.

Lâu như thế đã qua, cũng không kém nhất thời, Thương Triêu Tông vốn định chờ thế cục ổn định chút, lại cẩn thận xử lý hôn sự của muội muội.

Ai nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trở về, sau này người Mao Lư biệt viện còn sẽ ở phủ thành Nam Châu.

Có chút sự tình có thể giấu nhất thời, nhưng không giấu được lâu dài, đến thời điểm đó lấy tính cách của Thương Thục Thanh còn không biết sẽ gây ra sự tình gì.

Tình thế bức bách, Thương Triêu Tông không hổ là thống soái chinh chiến sa trường, quyết định thật nhanh, trước tiên mau chóng thành hôn.

Mà nghe Lam Nhược Đình nói chuyện, Phó Quân Lan lập tức đứng dậy cáo từ, muốn đi báo cho trưởng bối trong nhà.

Lam Nhược Đình dở khóc dở cười, tranh thủ kéo hắn.

“Phó công tử, không vội vã nhất thời, không phải ngài có hẹn với quận chúa sao, sao có thể tùy ý lỡ hẹn, đợi nói chuyện với quận chúa xong, lại trở về bẩm báo trưởng bối cũng không muộn, phải không?

Phó Quân Lan:

“Vâng vâng vâng, là tiểu sinh hồ đồ rồi.

Lam Nhược Đình đưa tay mời hắn trở về tiếp tục uống trà.

“Phó công tử không cần phải gấp, Vương gia đã đi mời quận chúa, hẳn là chẳng mấy chốc quận chúa sẽ tới, bình tĩnh đừng nóng.

“Không vội không vội.

Phó Quân Lan cười bồi, bưng trà che giấu lúng túng.

...

Trong Vương phủ, Phượng Nhược Nam cho lui tất cả nha hoàn, giả ý không người hỗ trợ chăm sóc hài tử, lôi kéo Thương Thục Thanh hỗ trợ.

Sau khi hỗ trợ, Thương Thục Thanh thấy thời gian ước định với Phó Quân Lan sắp đến rồi, muốn đi đến nơi hẹn, lại bị Phượng Nhược Nam kéo, nói Phó Quân Lan đến hạ nhân tự nhiên sẽ thông báo, thực tế là sợ bên Thương Triêu Tông còn không có xử lý tốt, sợ bị Thương Thục Thanh biết sự tình người Mao Lư biệt viện tới.

Tiếp xúc một đoạn thời gian, Thương Thục Thanh biết Phó Quân Lan sẽ không lỡ hẹn, mắt thấy thời gian đến, còn không thấy hạ nhân đến thông báo, muốn đến xem như thế nào, nhưng đều bị Phượng Nhược Nam kéo lại.

Lúc này Thương Triêu Tông đến, ánh mắt hai phu thê giao lưu, Phượng Nhược Nam như trút được gánh nặng, biết nhiệm vụ của mình hoàn thành!

Nhìn thấy Thương Thục Thanh mất tập trung chơi với hài tử, Thương Triêu Tông giả vờ kinh ngạc.

“Thanh nhi cũng ở đây?

“Ca ca!

Thương Thục Thanh đứng dậy chào hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.