Đạo Quân

Chương 1772: Y Quan Trủng (2)



Quản gia nói:

“Này đã là quan tài tốt nhất có thể tìm được trong thành.

“Quản gia có tâm.

Thương Thục Thanh cảm ơn, vẫy tay ra hiệu, hạ nhân khiêng rương lớn qua.

Mở rương ra, bên trong đều là y vật và giầy mà trước đây Ngưu Hữu Đạo mặc qua, trên y vật gấp lại chỉnh tề còn có một cái hộp.

Thương Thục Thanh bưng hộp, tự tay mở ra, bên trong có trâm gài tóc cùng khăn đội đầu Ngưu Hữu Đạo dùng qua.

Tự tay sờ sờ đồ vật trong hộp, hình như có lưu luyến không rời, chú ý đến Phó Quân Lan ở bên cạnh, Thương Thục Thanh thu lại thần sắc không bỏ, đóng hộp, cúi người để vào bộ vị trên gối trong quan tài.

Đứng dậy, lại bắt đầu lấy ra y vật trong rương, để vào trong quan tài.

Phó Quân Lan nhìn thấy, cũng khom lung đi lấy, muốn giúp một tay, ai biết Thương Thục Thanh lập tức lên tiếng ngăn cản.

“Phó công tử, không cần...

Sau đó nhận ra không thích hợp, ngữ điệu lại nhu hòa.

“Thanh nhi tự mình làm là được.

Phó Quân Lan cứng đờ, đành phải thôi, trong thần sắc hơi có chút phức tạp, hắn không ngốc, có thể nhìn ra, Thương Thục Thanh không muốn để cho người khác chạm những đồ vật này.

Hết thảy đều bày chỉnh tề, Thương Thục Thanh nhìn chăm chú một trận, quay đầu nhìn quản gia gật đầu.

Quản gia lập tức phất tay nói:

“Người đâu, phong quan chôn cất!

Thợ thủ công cấp tốc đi qua, nhấc nắp quan tài khép lại, tiếp đó leng keng cạch cạch đóng đinh, sau đó khiêng quan tài để vào trong hố.

Thời điểm vùi lấp, quản gia lại qua hỏi Thương Thục Thanh, trên mộ bia viết thế nào?

Bia mộ còn trống, chưa điêu khắc, người khác cũng không nắm chắc chủ ý. Thương Thục Thanh lấy bút lưu lại bốn chữ lớn.

Kiểu chữ tú lệ, làm người ngoài nhìn liên tục gật đầu, Phó Quân Lan thì thầm:

“Đào Hoa Tiên Nhân...

Không lâu sau, Thương Thục Thanh dừng lại, quản gia chần chờ nói:

“Không ghi người lập mộ?

Thương Thục Thanh:

“Không cần, cứ như vậy đi.

Nàng an bài như vậy, quản gia cũng chỉ đành làm theo, sau đó gọi thợ thủ công qua, ngay tại chỗ điêu khắc lên.

Chỉ vài chữ, đối với thợ điêu khắc mà nói không phải sự tình gì, đợi mồ xây tốt, bia mộ cũng khắc xong, văn bia ghi bốn chữ "Đào Hoa Tiên Nhân" rất bắt mắt.

Sau đó thợ thủ công lui ra, hạ nhân bày chậu than, hương nến...

Thương Thục Thanh đốt hương, Phó Quân Lan cũng đốt hương tế bái, xem như tôn kính người chết, bọn hạ nhân cũng lục tục dâng hương.

Đồng thời có một giỏ tiền giấy đặt lên, Thương Thục Thanh yên lặng đốt vàng mã.

Đột nhiên một trận cuồng phong thổi tới, thổi tiền giấy tản đi, phấp phới đầy trời.

Quản gia trách hạ nhân làm việc bất lợi.

Thương Thục Thanh nói "không liên quan tới bọn hắn", giúp hạ nhân nói một câu, sau đó đứng lên, ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy tiền giấy tung bay đi xa hoặc tứ tán, tô điểm sơn dã mênh mông, làm ánh mắt nàng hoang mang.

Đốt xong, Thương Thục Thanh tự tay tung xuống một bình rượu, trước khi chia tay đứng ở trước bia mộ, chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt, đưa tay chạm bốn chữ kia một lần, sau đó nhẹ giọng nói:

“Đi thôi!

Một nhóm ngươi rời đi, chỉ còn sót lại một ngôi mộ.

Sau khi mọi người biến mất không bao lâu, có tiếng vó ngựa truyền đến, một đám người rong ruổi đi đến, thời điểm tới gần phần mộ, kỵ vệ tứ tán đề phòng.

Thương Triêu Tông ở trước mộ ghìm ngựa, nhìn xem mộ mới, nhìn chung quanh một chút, vươn mình nhảy xuống, nhận ra chữ viết trên mộ bia là của Thương Thục Thanh, có chút nghi hoặc nói.

“Đào... Hoa... Tiên... Nhân!

Sau đó thở dài một tiếng, ai thán lắc đầu.

“Đạo gia a Đạo gia, ngươi chết rồi chúng ta lừa nàng, ngươi không chết chúng ta lại phải gạt nàng, ngày sau ngươi bảo ta làm sao bàn giao? Ngươi chết thì thôi, sống cũng tốt, ngược lại không chịu buông tha Thanh nhi, chết sống đều muốn dằn vặt Thanh nhi nhà ta a!

...

Tới gần chạng vạng, Phó Quân Lan lưu lại một ngày cáo từ, trước khi rời đi lại được Phượng Nhược Nam đưa tiễn, Phượng Nhược Nam dặn dò, để hắn ngày mai tiếp tục đến, tiếp tục bồi Thương Thục Thanh.

Phó Quân Lan cũng rất khó xử, hắn biết Phượng Nhược Nam muốn mình an ủi Thương Thục Thanh, nhưng ý tứ trong lời nói của Thương Thục Thanh rõ ràng là muốn an tĩnh một đoạn thời gian.

Hắn nói ý tứ của Thương Thục Thanh, nhưng Phượng Nhược Nam trừng mắt.

“Ngươi một người sống sờ sờ, không biết kiếm cớ sao?

Phó Quân Lan bất đắc dĩ, đành phải khúm núm đáp lại.

Ngay đêm đó, Thương Thục Thanh say rượu, một mình uống say, ngã ở trên giường nhỏ mơ mơ màng màng, lại gặp được người kia lên lưng ngựa, muốn đi Thánh cảnh.

Nàng biết lần này đi Thánh cảnh hung hiểm, hô to: Đạo gia, Thánh cảnh nguy hiểm, không thể đi!

Người trên lưng ngựa quay đầu lại nở nụ cười: Giang hồ phi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được, đi đi liền về.

Dứt lời phóng ngựa rời đi, nàng ở phía sau liều mạng truy, la to, thế nhưng không đuổi kịp... Hai mắt nhắm lại, nước mắt ẩm ướt.

Trong mộng đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, truy sát Ngưu Hữu Đạo đang bị thương, trong mưa tên vèo vèo, Ngưu Hữu Đạo bị loạn tiễn bắn thành con nhím, máu me khắp người ngã xuống.

“Đạo gia...

Thương Thục Thanh phát sinh một tiếng rên rỉ thê thảm, hai mắt vừa mở, bỗng nhiên ngồi dậy, tỉnh rồi, phát hiện bản thân ôm chăn, ngoài cửa sổ đã hừng đông, mới phát hiện trước đó hết thảy đều ở trong mộng, há mồm thở dốc, trên người mồ hôi như mưa.

Trong đình viện, Phó Quân Lan đến rồi, đang hỏi chuyện thị nữ, trong phòng đột nhiên truyền đến thanh âm sợ hãi làm hai người quay đầu lại.

Nữ tu sĩ thủ ở bên ngoài lắc người một cái, khẩn cấp phá cửa đi vào.

Phó Quân Lan và thị nữ chờ đợi ở bên ngoài cũng theo bản năng vội vàng chạy vào.

Nữ tu sĩ xông vào không phát hiện trong phòng có gì dị thường, cấp tốc ngồi ở bên giường, bắt mạch đập của Thương Thục Thanh, thi pháp điều tra, sau đó hồ nghi hỏi:

“Có phải quận chúa gặp ác mộng hay không?

Thương Thục Thanh gật đầu.

“Ta không sao.

Vừa ngẩng đầu phát hiện Phó Quân Lan cũng tiến vào, sửng sốt một chút, đây chính là khuê phòng của nàng, ánh mắt ý thức nhìn mình lộ ra hai chân, dưới ống quần một đoạn chân nhỏ cũng lộ ở bên ngoài, cả kinh, hai chân cấp tốc rút vào trong chăn, lúng túng nói:

“Phó công tử đến rồi.

Ánh mắt Phó Quân Lan cũng theo chạm đến, một đôi chân trần óng ánh ngọc nhuận, rất dễ nhìn, nhưng động tác trốn của đối phương cũng để hắn bỗng nhiên ý thức được không thích hợp, này là khuê phòng của nữ tử, tranh thủ xoay người, quay lưng nói:

“Vừa nãy nghe được tiếng rít gào, dưới tình thế cấp bách đi nhầm vào, là tiểu sinh vô lễ, quận chúa chớ trách.

Dứt lời tranh thủ chạy ra ngoài, mặt đỏ bừng.

Khách tới, Thương Thục Thanh không tiện ở trên giường, cấp tốc gọi hạ nhân đến, rửa mặt thay y phục.

Tất cả thỏa đáng, Thương Thục Thanh mới ra ngoài, vừa nhìn mặt trời mới mọc, biết đêm qua say rượu dẫn đến ngủ muộn, không phải là hành vi nên có của nữ nhi, có chút lúng túng.

Hạ nhân mời dùng điểm tâm, nhưng nàng không ăn, một là không thấy ngon miệng, hai là không tiện để Phó Quân Lan chờ đợi thêm nữa.

Đi thẳng tới bên đình, chào hỏi Phó Quân Lan:

“Công tử có việc gì sao?

Kỳ thực hôm qua trong lời nói của nàng đã ám chỉ đối phương, muốn yên tĩnh một chút, không nghĩ tới chưa ước định đối phương đã chủ động tới.

Phó Quân Lan làm sao có thể nói, tổng không thể nói là Phượng Nhược Nam lệnh hắn đến chứ? Mượn cớ nói:

“Tối hôm qua trở về, gặp phải công tử của Vương tướng quân, nhấc lên sự tình quận chúa hứa hẹn tranh chữ, không biết quận chúa phải chăng còn nhớ?

Thương Thục Thanh ngơ ngác, đích xác có sự tình này, thế nhưng chưa đáp ứng thời gian cụ thể, làm sao sốt ruột như vậy?

Nhưng Phó Quân Lan đã làm chân chạy thay Vương công tử, bất tiện để Phó Quân Lan tay không trở về, sợ Phó Quân Lan mất mặt, trầm mặc một chút, Thương Thục Thanh nói:

“Phó công tử mời đi theo ta.

Hai người đi thư phòng, không nhọc hạ nhân, Thương Thục Thanh tự mình bày giấy vẽ.

Phó Quân Lan ở bên mài mực thay, ngược lại hơi có chút chờ mong, vì biết nữ tử này bút công bất phàm.

Kỳ thực vị Vương công tử kia cũng chưa giục, hắn là kiếm cớ tới gặp, thứ hai là đến an ủi đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.