Đạo Quân

Chương 1781: Tốt nhất không nên ép ta rút kiếm! (1)



Sau đó Cao Phẩm thượng tấu triều đình Tấn quốc thỉnh tội!

Tấn hoàng Thái Thúc Hùng hồi phục đặc xá, nói thắng bại là chuyện thường của binh gia, cũng báo cho biết, Tấn quốc đạt được đại lượng lương thảo của Vệ quốc, đã từ trong nước chiêu mộ một chi đại quân, ít ngày nữa sẽ lao tới chiến trường, trợ giúp Cao Phẩm một chút sức lực!

Sự tình Mông Sơn Minh lo lắng rốt cục xuất hiện, Tấn quốc thu được lương thảo sung túc rốt cục khởi động trạng thái toàn dân giai binh, trong thời gian ngắn tập kết ba triệu thanh niên trai tráng, một đường đi tới chiến trường một đường thao luyện.

Tin chiến thắng truyền đến Tề Kinh, Tề Kinh trên dưới vui mừng khôn xiết, người người đàm luận tán dương Hô Diên thượng tướng quân.

Nhưng rất nhiều quan viên triều đình Vệ quốc không thể bởi vì đại thắng mà cao hứng, trái lại không ít người khoác áo để tang theo quân nghị sự, có chút thậm chí là gia quyến cả nhà chết hết, đều bị Hô Diên Vô Hận giết, để bọn hắn làm sao cao hứng nổi?

Có người oán giận chạy đến chỗ Hô Diên Vô Hận muốn thuyết pháp, kết quả ngay cả mặt của Hô Diên Vô Hận cũng chưa thấy, bị cung tiễn thủ trong đại doanh bắn thành con nhím.

Ngay cả mặt cũng không thấy, ngay cả một câu đạo lý cũng không nói, người dám đến kêu gào, chỉ một chữ… giết!

Hô Diên Vô Hận lười phụng bồi.

Sau đó coi như có người trong lòng phẫn hận, cũng không dám ồn ào với Hô Diên Vô Hận nửa câu.

Đương nhiên, bên Vệ quốc cũng đưa thư cho Tề quốc, lên án tội tàn bạo của Hô Diên Vô Hận.

Nhưng thư là truyền tới, nhưng Hạo Vân Đồ duyệt mà không trả lời, thư vãng lai khác đều có hồi phục, chỉ có lên án Hô Diên Vô Hận là không nói gì, Hạo Vân Đồ thật giống như không thấy, trái lại truyền chỉ khen ngợi các tướng sĩ của Hô Diên Vô Hận, làm sĩ khí quân Tề tăng mạnh, mặc kệ Vệ quốc nghĩ như thế nào, thái độ của Tề quốc hiển nhiên là… tùy tiện!

Vệ quốc đến mức độ này, hiển nhiên đã mất đi quyền lực cò kè mặc cả với Tề quốc.

...

“Đường đường chủ soái Tấn quốc vậy mà suýt chút nữa mất mạng, ài!

Được biết Cao Phẩm thất bại, còn kém chút bị Hô Diên Vô Hận chặt đầu, Thiệu Bình Ba đứng ở trên phế tích, nhìn phế thành trước mắt bị Cao Phẩm hỏa thiêu qua, ngửa mặt lên trời thở dài.

Sau khi cảm khái bất đắc dĩ, là hiện thực nhất định phải đối mặt, bồi hồi ở trên phế tích, vẫn nhíu mày suy tư, trong miệng thầm thì.

“Ta không tin Hô Diên Vô Hận ngươi không có kẽ hở...

“Đại công tử!

Thiệu Tam Tỉnh đi qua, sắc mặt nghiêm nghị.

“Có chuyện gì?

Thiệu Bình Ba có chút phiền lòng nói.

“Có tin tức quan hệ tới đệ tử Quỷ Y.

Thiệu Tam Tỉnh dâng lên một mật thư.

Quân Tấn ở trên chiến trường chính nếm mùi thất bại, Thiệu Bình Ba vô tâm để ý sự tình đệ tử Quỷ Y, ngay cả nhìn cũng không nhìn, phất tay nói:

“Nói là được.

Nhưng Thiệu Tam Tỉnh kiên quyết.

“Đại công tử vẫn là nhìn xem mới tốt.

Thiệu Bình Ba quay đầu lại, nhận ra được thần sắc của hắn không đúng, đến gần nhận lấy, phát hiện không giống như tin tức tình báo, tình báo không phải cuộn tròn như vậy, mở ra xem, phát hiện là một bức chân dung, nhìn rất quen mắt.

“Này chính là đệ tử Quỷ Y kia? Làm sao cảm giác giống như đã từng quen biết...

Thiệu Tam Tỉnh hỏi:

“Đại công tử không nhìn ra giống người nào sao?

Thiệu Bình Ba chần chừ:

“Là cảm giác gặp qua.

Thiệu Tam Tỉnh:

“Chân dung so với chân thân khẳng định có chút sai lệch. Lão nô vừa nhìn, cũng có một loại nghi hoặc giống như đại công tử, nhìn quen mắt, khẳng định là gặp qua ở nơi nào. Sau đó bởi vì có quan hệ tới Liễu Nhi tiểu thư, lão nô liên tưởng, lập tức liên tưởng đến một người, chẳng lẽ đại công tử không cảm thấy giống cố nhân của tiểu thư ở Bắc Châu sao?

“Bắc Châu? Cố nhân của Liễu Nhi...

Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm chân dung bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu lên nói:

“Là hắn? Đàm Diệu Hiển? Không phải hắn đã chết rồi sao? Này làm sao có khả năng?

Thiệu Tam Tỉnh nói:

“Năm đó người phía dưới báo, ta xác định qua, xác thực nên bị loạn tiễn bắn chết mới đúng, mấy người đều nói có mũi tên xuyên tim, không thể không chết. Bất quá không có tìm được thi thể, thi thể ở trong đêm tối rơi xuống sông, rất khó tìm được.

Ánh mắt Thiệu Bình Ba nhìn lên giấy.

“Ngươi ý tứ là nói, người chết rồi sống lại, ngươi cảm thấy trên đời tồn tại loại sự tình này sao?

“Này...

Thiệu Tam Tỉnh cũng có chút không nghĩ ra.

Thiệu Bình Ba:

“Có phải người lúc trước động thủ giấu tình báo hay không?

Thiệu Tam Tỉnh lắc đầu:

“Này hẳn không thể. Lúc đó lão nô phái ra là thân quân hộ vệ đại công tử, đều là tâm phúc, một người nói dối còn dễ nói, không thể cả đội ngũ đều nói dối, hẳn là không sai.

Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm chân dung.

“Có thể chỉ là bộ dạng tương tự hay không?

Thiệu Tam Tỉnh:

“Lão nô cũng cảm thấy có khả năng này, nhưng có chút sự tình quá kỳ lạ, giống như năm đó đại công tử hoài nghi, vì sao người khác không cầu được, chỉ có Liễu Nhi tiểu thư có thể liên tiếp nhờ được hắn xuất thủ cứu người?

“Ngươi nói không sai...

Thiệu Bình Ba nhíu mày.

“Thi thể rơi xuống sông, vừa vặn không tìm được. Xem ra mũi tên xuyên tim không chết và hắn thành đệ tử Quỷ Y là có liên hệ, nếu thật sự như thế, tiểu tử này gặp gỡ thật để người ước ao, cũng chứng thực câu nói kia, đại nạn không chết tất có hậu phúc! Bây giờ hắn tiếp cận Liễu Nhi là muốn làm gì?

Thiệu Tam Tỉnh thử trả lời:

“Chẳng lẽ không phải tình cũ khó quên? Nếu thật như vậy mà nói, một khi bị Anh Vương Hạo Chân biết, sợ là tiểu thư sẽ có phiền phức.

Thiệu Bình Ba híp mắt:

“Đệ tử Quỷ Y... Vô Tâm... Đệ tử Quỷ Y... Vô Tâm... Liễu Nhi gả tới Tề Kinh, hắn vừa vặn thường ở Tề Kinh, này là trùng hợp hay là có ý định?

Thiệu Tam Tỉnh:

“Liễu Nhi tiểu thư đã tiếp xúc hắn, có phải người kia hay không, trong lòng tiểu thư hẳn hiểu rõ.

Thiệu Bình Ba nhàn nhạt nói.

“Ngươi cảm thấy Liễu Nhi sẽ nói cho ta chân tướng sao?

“...

Thiệu Tam Tỉnh trầm mặc, chắc chắn sẽ không báo, sự tình Đàm Diệu Hiển, chỉ sợ một lời cũng sẽ không nói.

“Đệ tử Quỷ Y?

Thiệu Bình Ba phất tay, xé chân dung ra ném một cái.

“Ta mặc kệ hắn là người hay quỷ, tốt nhất đừng xằng bậy, bằng không ta không ngại để hắn lại chết một lần!

Thiệu Tam Tỉnh nhắc nhở hắn đừng xằng bậy.

“Đại công tử, Quỷ Y không dễ chọc.

Thiệu Bình Ba cười gằn.

“Quỷ Y lại thế nào? Một đám quỷ vật trốn trốn tránh tránh không dám nhìn người mà thôi, chỉ có thể hù dọa bọn chuột nhắt, ngươi bảo bọn hắn đi ra rêu rao thử xem!

Thiệu Tam Tỉnh lại khuyên:

“Đại công tử nên cân nhắc!

Thiệu Bình Ba:

“Ngươi yên tâm, hắn đã thành đệ tử Quỷ Y, thì có giá trị lợi dụng, không đến bất đắc dĩ, ta sẽ không động hắn, hiện tại đại sự quan trọng, ta cũng không có tinh lực chơi với hắn. Phái người nhìn chằm chằm vào, tốt nhất là xem có thể sắp xếp người đánh vào bên cạnh hắn hay không.

“Được, lão nô mau chóng an bài!

...

Núi sông cuồn cuộn, một nam tử lôi thôi lăng không bay lượn, vừa rơi xuống liền bay vọt, gò đất ngang dọc ở dưới chân.

“Gào...

Một tiếng gầm lên từ trong đại địa truyền ra.

Kim Mao Hống từ trong hẻm núi nhảy ra, một nam tử hắc y cưỡi ở trên lưng, tóc dài tung bay, áo bào ở trong gió phần phật lay động, tiêu sái phiêu dật đến cực điểm, làm cho người ta sảng khoái không gì sánh được.

Kim Mao Hống vượt núi băng đèo như giẫm trên đất bằng, thân hình mạnh mẽ nhẹ nhàng nhảy lên là xa mười mấy trượng, tốc độ có thể so sánh với chim bay, gặp phải vách núi chót vót, lợi trảo loạch xoạch liền lên, địa hình phức tạp cũng khó ngăn trở được tốc độ của nó.

Triệu Hùng Ca lăng không, thân hình bay xuống trên một đỉnh núi, bóng dáng Kim Mao Hống vèo một cái nhảy lên đỉnh núi, nháy mắt ngừng lại, bắt đầu vòng quanh Triệu Hùng Ca chậm rãi xoay quanh.

Nam Thiên Vô Phương cưỡi trên người Kim Mao Hống cười híp mắt hỏi.

“Đi uống rượu không? Chỗ của ta có rượu ngon.

Triệu Hùng Ca:

“Đi ra ngoài dạo.

Nam Thiên Vô Phương cúi người, đưa tay vuốt vuốt đầu Kim Mao Hống.

“Đi ra ngoài dạo không mang bảo bảo sao? Để ta tới làm gì.

Triệu Hùng Ca:

“Mang theo bảo bảo bất tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.