Huyền Vi đối mặt Tây Môn Tình Không, vẻ mặt thống khổ nói:
“Ngươi trở về làm gì? Vì cái gì ngươi còn muốn chạy về? Bọn hắn sẽ không bỏ qua ngươi!
Tây Môn Tình Không:
“Một khi chiến bại, bọn hắn sẽ không quản ngươi chết sống, thậm chí sẽ giận cá chém thớt ngươi, quân địch cũng sẽ không bỏ qua ngươi, ta mang ngươi giết ra ngoài!
Hắn đã đáp ứng nàng, sẽ dẫn nàng rời đi, nàng không thể đúng lúc cùng hắn đi, chỉ là bởi vì một chút sự tình chậm trễ, nhưng hắn hứa hẹn sẽ không thay đổi.
Huyền Vi nở nụ cười, nói không rõ ràng là mùi vị gì.
“Ngay cả ngươi cũng cho rằng Vệ quốc thua chắc rồi?
Tây Môn Tình Không không biết nên hồi đáp thế nào, trận chiến tranh này thắng bại đối với nàng mà nói có lẽ trọng yếu, thế nhưng đối với hắn mà nói, một chút cũng không trọng yếu, nội tâm thậm chí có chút ích kỷ, hy vọng tất cả sớm kết thúc một chút, hy vọng trận chiến tranh này sớm kết thúc, cho dù là Vệ quốc thua.
Nhưng hắn không thể nói như vậy, hắn biết Huyền Vi quan tâm cái gì, biết Huyền Vi dùng hết khí lực cuối cùng, hy vọng có thể cứu vãn.
Hắn cũng nghĩ tới muốn giúp Huyền Vi, thế nhưng đối mặt cao thủ như mây xen lẫn thiên quân vạn mã xung phong, hắn nhảy vào cũng chỉ như một bọt nước, hắn bó tay, giúp không được Huyền Vi cái gì, không thể làm Huyền Vi vui vẻ. Năng lực của hắn chỉ có thể làm chút sự tình đủ khả năng, bằng sức một người tận lực bảo hộ nàng!
Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận, Huyền Vi cười thảm, nàng làm sao lại không biết Vệ quốc gần như đã xong!
Tuy trước mắt Vệ quốc vẫn có không ít lãnh thổ còn chưa bị Tấn quốc công chiếm, nhưng kia là vì địa vực rộng lớn, Tấn quốc ở trong thời gian ngắn không thể chiếm lĩnh toàn bộ.
Nhưng rất nhiều quan ải trọng địa, đã bị quân Tấn công chiếm, nơi không bị chiếm lĩnh cũng bị cắt chém cách ly, bị quân Tấn gắt gao bóp lấy các yết hầu khơi thông, nhân mã ở nơi không bị chiếm lĩnh rất khó đại quy mô tụ hợp đến.
Trên thực tế, triều đình đã mất đi năng lực tổ chức với toàn bộ Vệ quốc.
Binh hoang mã loạn, triều đình đối với bách tính Vệ quốc mà nói, cũng đã mất đi ý nghĩa, binh mã ai đến, ai có thể uy hiếp được tính mạng bọn hắn, bọn hắn sẽ nơm nớp lo sợ nghe người đó, nào còn sẽ quản triều đình gì.
Một đám triều thần theo quân, không bỏ ra nổi biện pháp hữu hiệu giải quyết, thời điểm này có lẽ còn không hữu dụng bằng một đám binh sĩ.
Mà Huyền Vi từng ở Vệ quốc quyền thế ngập trời, bây giờ là nữ hoàng bệ hạ của Vệ quốc, cũng thấp kém trước nay chưa từng có.
Mỗi ngày nàng đều phải đưa thư cho các thần tử ở địa phương còn chưa bị chiếm, cùng thần tử giảng tình xưa, liên lạc cảm tình, thậm chí không ngừng phong quan tiến tước, hứa hẹn vô số thứ, tương lai sau khi thắng lợi sẽ thế nào thế nào… Nói trắng ra, chính là hy vọng những thần tử kia chịu đựng, cầu bọn hắn đừng hàng!
Mà những thần tử kia cũng lá mặt lá trái hồi phục.
Huyền Vi rất rõ ràng, những thần tử kia đến nay chưa hàng cũng không phải trung trinh nhất quán với Vệ quốc, có lẽ có một phần nhỏ như vậy, nhưng chỉ là thiểu số.
Đến thời điểm một mất một còn, người nhà thậm chí là thủ hạ sắp mất mạng, đều là người coi quyền lực, lợi ích trên hết, ai còn có trung trinh gì đáng nói? Tạm thời không hàng, nguyên nhân là vì quan sát, là bởi vì Tề quốc xuất binh giúp đỡ, là bởi vì năng lực tác chiến của Hô Diên Vô Hận, làm những người kia không dám dễ dàng làm ra lựa chọn, sợ chọn sai lỡ một bước thành thiên cổ hận, không dám mạo muội làm ra lựa chọn.
Đương nhiên, cũng có người làm giá, muốn từ bên Tấn quốc thu được hứa hẹn càng lớn, ra sức kiên trì, hy vọng bên Tấn quốc có thể cho ra chỗ tốt càng lớn.
Cũng có nguyên nhân khác, là sau khi sự tình Doãn Trừ giết Trần Trường Công bạo lộ, đối với người Vệ quốc vẫn sản sinh ảnh hưởng. Một Trần Trường Công chết, trì hoãn Vệ quốc toàn diện khuynh đảo, này cũng là nguyên nhân lúc trước Thiệu Bình Ba tức giận đến đập đồ.
Bên Tấn quốc không tiếc giá lớn bổ cứu, trắng trợn phong thưởng thê tử và nhi tử của Trần Trường Công, nhi tử của Trần Trường Công đã phong quân hàm Đại tướng, tặng quan to lộc hậu, để người đung đưa bất định của Vệ quốc nhìn.
Các loại sự tình, trong lòng Huyền Vi đều rõ ràng, nhưng nàng không thể không hạ thấp tư thái đi làm.
Một triều đình mất đi năng lực tổ chức với Vệ quốc, đối với Tề quốc đã không có quá nhiều tác dụng, ngươi tổ chức không nổi lực lượng phản kháng càng lớn, các ngươi đối với Tề quốc ta còn có tác dụng gì? Tề quốc ta còn cần tiêu hao lực lượng đi trợ giúp, đi bảo hộ các ngươi sao?
Hô Diên Vô Hận dám giết gia quyến bách quan Vệ quốc, thậm chí ngang nhiên bắn giết đại quan trong triều Vệ quốc, mà Hạo Vân Đồ làm như không thấy, cũng đã là cảnh cáo và cảnh giác to lớn nhất với Vệ quốc. Tề quốc ta giết lại thế nào, Vệ quốc ngươi lại có thể thế nào? Một khi không còn giá trị, các ngươi cũng không có giá trị tồn tại.
Mà những lãnh địa chưa bị chiếm kia, chính là hy vọng cuối cùng của Huyền Vi, cũng là một điểm giá trị cuối cùng của Tề quốc, một khi đại quân của Hô Diên Vô Hận mở ra cục diện, hy vọng đám người Huyền Vi còn có thể kéo tới những thế lực địa phương kia giúp đỡ.
Hiện tại tùy tiện một tướng lĩnh quân Tề chạy tới, cũng dám giáo huấn thủ tịch đại thần Kim Lệnh Tán của Vệ quốc, Kim Lệnh Tán còn phải nặn ra khuôn mặt tươi cười giải thích.
Một vị tướng lĩnh quân Tề giết đỏ cả mắt, trách nhân mã Vệ quốc tác chiến bất lợi, hại chết không ít huynh đệ của hắn, mang theo một thân thương tích chạy đến, ở trước mặt một đám người mắng chưởng môn tam đại phái của Vệ quốc ăn hại, mắng chưởng môn của tam đại phái là phế vật!
Tam đại phái tự nhiên là phẫn nộ, nhưng lại dám làm gì? Dám giết sao?
Hiện tại quân Tề giúp Vệ quốc đánh trận, là giúp tam đại phái của Vệ quốc thu hồi đất đai bị mất, là liều mình bảo đảm lợi ích của tam đại phái, không để tam đại phái làm chó nhà có tang, ngươi giết chiến tướng của Tề quốc ta thử một chút xem, thật muốn giết, tam đại phái không cầm ra tính mạng của một vài người bàn giao, cửa này là không qua được!
Các tướng sĩ ở trên sa trường dục huyết phấn chiến, liều mạng của mình, quân tâm sĩ khí cực kỳ trọng yếu, sĩ khí mạnh thì cảm tử chiến, sĩ khí yếu thì như núi lở, một chiến tướng chết ở trong tay những người này, Hô Diên Vô Hận không cho các tướng sĩ phía dưới một câu trả lời cũng không được, tất nhiên sẽ tìm bọn hắn đòi bàn giao!
Cân nhắc đến hậu quả, cuối cùng tam đại phái không thể không nuốt giận vào bụng thả người, không dám làm gì.
Cái gì đứng hàng Phiêu Miểu Các, cái gì cao cao tại thượng, tình thế không bằng người, ở thời điểm này không hề có tôn nghiêm đáng nói!
Thử hỏi ở dưới loại tình huống này, Huyền Vi làm sao có thể không thả xuống cái giá và thể diện của nữ hoàng đi cầu người?
Đến cũng đã đến rồi, còn có thể làm sao, Huyền Vi sẽ không tiếp tục nhiều lời với Tây Môn Tình Không, nhìn Đường Nghi nói:
“Các ngươi cũng không nên trở về, trở về liền không đi được, thời điểm này, tam đại phái là sẽ không để Thượng Thanh Tông rời đi.
Đường Nghi ngẩn ra, mới đầu không rõ, sau đó minh bạch, đích xác là không nên trở về.
Thượng Thanh Tông là người của Huyền Vi, thuộc về tâm phúc, nếu ngay cả tâm phúc của Huyền Vi cũng chạy, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới quân tâm sĩ khí còn sót lại, ở bước ngoặt này, tam đại phái sao có thể thả các nàng đi?
Trước đi rồi thì thôi, không có biện pháp, hiện tại trở về, tam đại phái sẽ không bao giờ thả bọn hắn đi.
“Ngươi đi xuống trước đi.
Huyền Vi nói một tiếng.
Đường Nghi nhìn Huyền Vi một lúc, phát hiện đối phương tiều tụy hơn rất nhiều, trong tóc đen thậm chí có tóc bạc, cũng biết cùng Tây Môn Tình Không cửu biệt gặp lại còn có lời lén lút cần nói, nàng không thích hợp ở bên cạnh, chắp tay xin cáo lui.